Home / Chia Sẻ / Thư Gửi Người Em Tật Nguyền

Thư Gửi Người Em Tật Nguyền

 

 

Em thân mến, Anh đang ở Sài Gòn, một buổi chiều Sài Gòn nắng đẹp, Anh ngồi học bài lâu lâu thoáng chút suy tư, vì quá bận với nhiều kế hoạch cho ba ngày tới nên Anh như chạy đua với thời gian, quyết không cho thời gian trôi đi vô ích, quá lu bu, quá bận rộn nên Anh suy tư được một ít lâu rồi lại quay cuồng với kế hoạch. Vào mấy ngày này Anh có hơi mệt một chút do thời tiết xấu nhưng nó không phải là vấn đề đối với Anh. Anh vẫn luôn rất vui, rất hạnh phúc và Anh luôn luôn như thế vì được sống đúng với ơn gọi của mình, Anh được sống những ngày hồng phúc vì Chúa thương Anh, và mãi mãi Ngài vẫn thương như vậy. Ngày sống của Anh trôi đi với những tiếng cười rộn rã, Anh thích những lời nói hài hước và dí dỏm vì thế Anh cười luôn luôn, cùng với những giờ kinh trong cộng đoàn và nhiều kế hoạch Anh tự lập ra để hoàn thiện mình và nhất là ngày sống của Anh luôn tràn đầy niềm vui vì ơn lành Chúa ban, ban đầy tràn chan chứa.

Bây giờ là bốn giờ chiều Anh cho phép mình nghỉ ngơi một chút, đọc đến đây Em đừng hiểu nhầm, thực ra Anh chẳng siêng năng chăm chỉ gì mấy, nhưng Anh thích cảm giác bận rộn và thường thì Anh hay làm cho mình trở nên bận rộn như thế, rãnh rỗi cảm giác khó chịu lắm Em. Đang lúc nghỉ ngơi, Anh cố nghĩ ra dăm ba câu thơ cho thỏa tâm hồn thi sĩ, thú thật với Em Anh chẳng nghĩ ra được một câu thơ nào ra hồn cả, trong đầu Anh chẳng có chút ý tưởng nào, Anh hay nói đùa với các anh em trong cộng đoàn rằng chắc là do lớn tuổi rồi nên đầu óc cứ trì lại không còn được như hồi còn trẻ, mặc dù năm nay Anh mới sống được một phần tư thế kỷ thôi. Anh đang loay hoay viết rồi lại xóa, rồi chỉnh sửa nhem nhuốc. Rồi cuối cùng cũng ra một bài thơ nhưng chắc Anh chỉ dám đọc một mình thôi, Anh không đủ can đảm cho người khác đọc. Anh là một thi sĩ bất đắc dĩ, cất giấu tác phẩm của mình dưới gầm giường, lâu lâu lấy ra đọc một mình và tấm tắc khen hay. Thế đấy.

Em. Anh thấy rằng cuộc sống này có quá nhiều thứ phải đèo bồng, phải suy nghĩ, khi đó nỗi mệt nhoài đè nặng, kết thành sự cô đơn đến tột độ. Thèm cảm giác tìm thấy một nơi chốn bình yên để tìm về. Nhưng nơi bình yên ấy không phải là cảm giác khi tìm đến với những người bạn chí cốt hay người thương mà là một nơi dù bất cứ nơi nào cũng muốn tìm về. Đó là nhà… Anh thì may mắn được sống trong nhà dòng, nơi mà Anh được xem là nhà của mình, và các anh em trong dòng như là anh em trong một nhà. Nỗi trống trãi cũng dần dần tan đi. Anh thì cũng quen với việc xa nhà lâu, quen với việc thiếu vắng đi hình bóng cha mẹ và thiếu vắng những nơi chốn cất giữ kỉ niệm thơ ấu. Nhưng đó chỉ là cảm giác thiếu trong chốc lát, trong khoảng thời gian có thể định hình được nhưng không thiếu được mãi mãi. Vì không một nơi nào bình yên và an toàn hơn ở nhà phải không Em. Anh chợt nhớ lại bao lâu rồi Anh chưa về nhà, bao lâu rồi không nghe giọng nói trực tiếp của cha mẹ, những ánh mắt ngây ngô của Em và cả tiếng thì thầm của ruộng đồng dân dã. Thời gian lâu đến nỗi Anh chẳng thể nhớ nổi. Anh nhớ Em, đứa em tật nguyền Anh thương. Hình bóng Em vẫn luôn hiện lên trong tâm trí Anh, nhất là trong mỗi kinh nguyện hằng ngày của Anh.

Anh vẫn còn nhớ khi đó Mẹ sinh Em ra bụ bẫm, tròn xoe, nhìn là yêu. Trong nhà ai cũng tranh nhau ẵm bồng và nhìn ngắm Em như nhìn ngắm một thiên thần, một tạo vật hoàn hảo, tốt lành của Chúa. Nhìn ngắm Em nằm trong nôi Anh vẫn còn nhớ ánh mắt long lanh thiên thần của Em trông như một ngôi sao nhỏ xinh xắn, nhưng có điều gì đó không ổn, ngay cả Anh khi đó vẫn là một đứa trẻ nhưng vẫn nhận ra điều đó. Mọi người thắc mắc và hỏi nhau. Tại sao khi gọi Em, Em không đưa ánh mắt nhìn như những đứa trẻ khác, lớn lên một chút Em không thể nói và ánh mắt đầy vô cảm trước những âm thanh và sự việc diễn ra xung quanh Em. Nhưng lúc đó Cha Mẹ và anh chị chỉ nghĩ là do Em còn nhỏ nên như vậy, lớn lên rồi sẽ khác. Sau một thời gian dài quan sát, sự lo lắng hiện lên trên đôi mắt Mẹ, Chúa đã để đặt trong Mẹ chúng ta một trái tim thật nhạy cảm, Mẹ bắt đầu lo lắng, Mẹ sợ Em bị bệnh gì. Mẹ bảo Cha đưa Em đi gặp bác sĩ để xem cho Em. Anh vẫn còn nhớ lúc đó Em được 2 tuổi rưỡi, các bác sĩ chẩn đoán em bị bệnh down vì lúc đó Em mới có dấu hiệu của bệnh đó, nghe tin đó trái tim Mẹ chúng ta như đứng lại, Mẹ chúng ta còn chưa biết bệnh đó là gì, sau khi được nghe bác sĩ giải thích thì Mẹ mới hiểu bệnh down là bệnh gì và đứa con của Mẹ mắc bệnh đó sau này sẽ trở nên như thế nào. Trong đầu Mẹ ngỗn ngang bao viễn cảnh về tương lai, tương lai về con của Mẹ, về những khó khăn và đau khổ Em phải chịu trên bước đường đời Em sẽ đi. Tựa như Đức Mẹ được ông Simêon báo trước về tương lai con Đức Mẹ là Chúa Giêsu, Chúa chúng ta. Mẹ chúng ta cũng đau khổ và lo lắng rất nhiều. Lúc đó Anh cũng mới mười ba tuổi,  Em sinh năm 2002 vậy là năm nay Em 15 tuổi rồi, ở tuổi Em bạn bè cùng trang lứa đang tung tăng cắp sách tới trường, lo lắng học hành mong tìm kiếm một tương lai sáng lạng, ở tuổi Em bạn bè cũng bắt đầu biết lo lắng đủ điều, rồi sau mỗi buổi học trên trường chúng lại rủ nhau bày đủ mọi trò chơi. Ở tuổi Em bạn bè bắt đầu biết đến những lo lắng đầu đời, những sự lo lắng của tuổi mới lớn. Bạn bè Em bắt đầu biết rung động con tim khi nhìn thấy bạn gái trong lớp, và trong đầu đã biết tưởng tượng muôn vàn muôn sự. Em thì khác Em không như những đứa trẻ khác cùng trang lứa, Em không thể kết bạn, Em không thể đến trường, cũng chẳng biết lo lắng điều gì. Em mười lăm nhưng trông Em như mới lên ba, vẫn chơi nhảy và vô tư hồn nhiên như một đứa trẻ. Em bị bệnh bẩm sinh nhưng Em rất khỏe mạnh và ít bệnh tật, lâu lâu họa chẳng may Em đi nắng, đi mưa rồi cảm cúm, rồi uống thuốc rồi hai ba ngày là hết. Em ăn được nhiều và ăn ngon, ăn một cách hồn nhiên, Em ăn chẳng cần trông nồi, Em ngồi chẳng cần trông hướng, vô tư hồn nhiên như một thiên thần. Và rồi ngày qua ngày nhìn Em cứ như vậy mà sống, sống thêm tuổi mà không thêm khôn, không thêm lớn, Bố Mẹ chẳng biết nên buồn hay nên vui, một đường thấy Em ngày ngày vui chơi và sống khỏe mạnh mà không phải lo nghĩ đủ thứ chuyện ở đời, một trật không được nhìn thấy Em cắp sách đến trường như bao bạn bè khác. Nhìn Em chơi một mình nơi góc sân nhà, vô tư lự, cả thế giới của Em chỉ tóm gọn trong sân nhà, lòng Mẹ ngẹn ngào, trái tim Mẹ tan nát, và chắc là Mẹ không thể nhớ rõ trái tim Mẹ đã bao nhiêu lần tan vỡ như thế. Chúa sinh ra người nữ với trái tim thật nhạy cảm, và khi người nữ làm mẹ thì trái tim ấy như đập theo trái tim con mình, từng nhịp tim, từng hơi thở của con hòa cùng một nhịp với trái tim và hơi thở của người Mẹ. Thật thiêng liêng phải không Em.

Mẹ nói với Anh rằng Mẹ những ước mơ con Mẹ lớn lên khôn ngoan cùng mang trong lòng những hoài bão lớn như các anh chị. Mẹ muốn các con của Mẹ số nửa đầu là lập gia đình còn số nửa sau Mẹ dâng hiến cho Chúa hết. Thế là Em sinh ra mang theo những ước mơ của Mẹ, ước mơ được nhìn thấy Em từng ngày lớn lên khôn ngoan và nhân đức, để rồi từng bước từng bước một được nhìn thấy Em dâng hiến cuộc đời cho Chúa nơi nhà Chúa. Nhưng Em càng thêm tuổi không thêm khôn mà càng thêm khờ khạo, nghịch ngợm, và không thể nhận thức. Mẹ không còn nghĩ việc có thể dâng hiến Em cho Chúa nơi nhà Chúa được, nhưng Mẹ không buồn, không bi quan, Mẹ có cách dâng hiến khác, Mẹ cầu nguyện nhiều lắm, Mẹ dâng lời cảm tạ Chúa vì Chúa đã ban Em cho Mẹ như thánh giá Mẹ được vác trong đời, để ý Chúa được thực hiện nơi cuộc sống bình thường của Mẹ. Trong con mắt người đời cuộc đời của Mẹ thật bình thường thậm chí thật tầm thường, nhưng Anh tin trong mắt Chúa cuộc đời của Mẹ thật phi thường và những việc làm của Mẹ thật anh hùng. Anh tin Mẹ chúng ta đã sống đẹp lòng Chúa. Anh vẫn còn nhớ như in những lời Mẹ nói về Em rằng Mẹ tạ ơn Chúa vì Mẹ biết chắc chắn rằng, một trong các con của Mẹ sẽ là một vị thánh trên thiên đàng. Cả ngày từ sáng sớm đến khuya Em phá phách đủ trò, nghịch ngợm đủ thứ, Em chạy nhảy khắp nơi trong làng, Em biết đường đi mà chẳng biết đường về, Em khiến Mẹ chúng ta mệt mỏi cả ngày, đi tìm Em cả ngày, lo lắng vì Em cả ngày, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nhưng Mẹ không trách, không giận. Mẹ chúng ta chịu đựng giỏi quá Em. Mẹ nói đã sinh con rồi là thương suốt đời, và thương tất cả lầm lỗi của con, vì tất cả là con của Mẹ, đẹp hay xấu cũng đều là con của Mẹ. Trong mắt người đời thì Mẹ quả thật vô phúc, và đứa con tật nguyền của Mẹ cũng thật vô phúc. Nhưng Mẹ chúng ta lại xem đó là ơn phúc Chúa ban, và cuộc đời của Mẹ đã luôn là một bài ca cảm tạ dâng lên Chúa. Mẹ chúng ta phi thường quá Em.

Như những đứa trẻ bị bệnh down khác, Em càng lớn càng trở nên khờ khạo, và đầy đủ dấu hiệu của một người bị bệnh down. Em không thể nói, chỉ è è một vài tiếng rồi lại thôi, Em muốn điều gì cho mình là chỉ biết giành lấy, không biết xin, không biết lễ phép. Em là vậy, nhìn bề ngoài của Em thật không hoàn hảo chút nào, người ta bảo Em không bình thường nên người ta đối xử với Em cũng bất thường. Cả ngày Em bị những trận đòn mà chẳng ai biết được lý do, đi chơi về đầu chảy máu đau điếng Em cũng chẳng biết khóc, cũng chẳng biết mách Mẹ, chẳng biết ai gây ra cho mình, chẳng biết vì sao. Em không biết giận, không biết hờn, không biết oán thù, Em không biết trả thù cũng không biết buông lời cay độc như người ta, Em cũng không thể tự bảo vệ mình. Ước gì người ta nhìn thấy được tâm hồn Em trắng ngần tinh khiết như thế nào, và ước gì người ta nhìn thấy ánh mắt Em đẹp đẽ và tuyệt vời ra làm sao. Tâm hồn Em là tạo vật hoàn hảo của Chúa mà Chúa đã cất giữ kín đáo và an toàn trong bàn tay nhân lành Chúa. Tâm hồn Em Chúa đã không để vướng tội lỗi, và ma quỷ phải bất lực khi nhìn Em. Ừ! Vì Em bất thường nên Em không thuộc về thế gian sâu thẳm và tối tăm, là ổ tội lỗi, nơi Em thuộc về là thiên đàng cao vút, sáng láng và huy hoàng, nơi Chúa ngự trị. Mai này Chúa chẳng cần phải nhọc công xét tội và đau đầu phân xử một tâm hồn như Em, vì Em mang hình ảnh của Chúa, nơi tâm hồn Em Chúa hoàn toàn ngự trị. Em! Anh thấy mình được an ủi nhiều khi suy tư đến những điều này, Anh thấy mình như gặp được kho tàng giấu ẩn nơi những điều tưởng chừng như bất hạnh trước con mắt người đời.

Nhiều khi Anh tưởng tượng biết bao viễn cảnh về Em, đứa Em út mà Anh thương. Anh được phép tưởng tượng mà, Anh là người sống với những tưởng tượng và đôi lúc vượt quá thực tế, dù gì Anh nghĩ tưởng tượng cũng không phải là hoàn toàn xấu. Anh tưởng tượng nếu Em bình thường như những đứa trẻ khác, thì bây giờ Em đã học lớp 10, đã cao lớn gần bằng Anh rồi, con tim cũng đã có những rung cảm đầu đời. Anh sẽ dạy Em học bài và ngày cuối tuần sẽ đưa Em đi lên trang trại nhà mình hái ổi, hái sim, những trái sim tím mọng mọc tím cả đồi sau. Anh sẽ dặn dò Em nhiều điều, sẽ giúp Em chuẩn bị hành trang bước vào đời, sẽ giúp Em phân định và lắng nghe tiếng gọi lòng Em. Anh sẽ dạy Em lần chuỗi Mân Côi, chở Em đi nhà thờ đọc kinh kính Đức Mẹ vào mỗi trưa tháng năm. Anh sẽ đưa Em đến với Đức Mẹ để Em cũng yêu Đức Mẹ như Anh đã yêu, vì Anh có rất nhiều kinh nghiệm về việc sùng kính Đức Mẹ, và Em sẽ thấy rằng thời niên thiếu của Anh thật đẹp. Đó là những chuỗi ngày yêu đương với trái tim đơn sơ chân thành dành cho Đức Mẹ, và Đức Mẹ đã đổ tràn ngập ân phúc xuống trên Anh. Còn Em, Đức Mẹ sẽ dẫn Em đi con đường khác, nhưng cũng một tình yêu lớn lao như Đức Mẹ đã dành cho Anh và thậm chí còn lớn lao hơn nữa.

Anh muốn dặn dò Em đôi chút. Em hãy nhớ một điều quan trọng… hãy kết bạn. Không cần phải quá nhiều bạn đâu, chỉ cần những người mà Em tin tưởng là được. Em hãy nhớ rằng con người ta không bao giờ muốn một mình chống lại sự cô đơn. Lớn lên Em phải chăm chỉ học tập và phải có định hướng tốt cho tương lai. Em hãy nhớ rằng…ai cũng có những điểm mạnh và điểm yếu, không ai là hoàn hảo cả, nên nếu Em không làm được việc gì thì cũng đừng có buồn, hãy tự tin khám phá bản thân, vì Chúa đã đặt để nơi bản thân Em rất nhiều điều thú vị và đang chờ Em khám phá. Em phải nhớ tôn trọng giáo viên của Em và các anh chị ở trường. Và còn điều quan trọng nữa, nếu có cho vay hay mượn tiền hãy cẩn thận nhé, tiền mình kiếm ra được hãy nhớ tiết kiệm. Khi chưa đến 20 tuổi Em không được uống rượu, nếu phải uống thì uống ít thôi không là hại cho sức khỏe. Em, thế giới này được tạo ra cho cả con trai và con gái, cho nên lớn lên Em muốn có bạn gái cũng là bình thường, nhưng đừng có kết cô bé nào kỳ cục quá nhé, tìm cô gái nào đó giống như Mẹ của chúng ta đó. Anh biết rằng mai này Em sẽ phải trải qua nhiều đau đớn và khó khăn trên đường đời, Em hãy thành thật với chính mình, và Em hãy có ước mơ, có tự tin để biến nó thành sự thật.
Nhiều điểu nữa Anh muốn nói với Em, nhưng Anh sẽ nói khi cần thiết. Anh sẽ xin lỗi Em nếu Anh đã đặt quá nhiều gánh nặng và kỳ vọng lên vai Em. Khi Em còn bé chưa đủ nhận thức Em sẽ không thể cảm nhận tình thương của Cha Mẹ, nhưng khi lớn lên Em sẽ biết Cha và Mẹ hy sinh vì chúng ta thế nào, và Em nên biết rằng Cha Mẹ đã lấp đầy yêu thương vào trái tim chúng ta trước khi cho chúng ta những thử thách đầu đời. Tình thương Cha Mẹ lớn hơn rất nhiều những lỗi lầm của chúng ta, vì vậy khi mắc lầm lỗi Em đừng mất lòng tin, hãy nói lời xin lỗi Cha Mẹ và xin sự tha thứ. Em, đừng ngại, Cha Mẹ đã tha thứ cho chúng ta trước khi chúng ta cầu xin tha thứ, còn nữa, không bao giờ Em được phép nghi ngờ tình thương ấy. Khi Em thất bại, Em hãy đứng dậy, mạnh mẽ hơn trước, Em hãy là một người thất bại đầy kiêu hãnh… chính vì Em không hoàn hảo, chính vì Em thất bại, vì thế mà Em có sức mạnh tiến lên phía trước… Anh nghĩ sức mạnh như thế mới là sức mạnh thật sự. Em, cuộc đời nơi dương thế ngắn ngủi lắm, tính ra không đủ thời gian để Em tính toán thực hiện những điều Em muốn làm đâu, nhưng nó đủ thời gian để Em yêu thương đó, hãy yêu thương mọi người, hãy dành ưu tiên để yêu thương những người thấp bé và bất hạnh nhất. Anh vẫn luôn biết rằng, Chúa ban cho Anh được sống với rất nhiều người, và Anh đã chẳng ý thức được sự tồn tại của họ quan trọng như thế nào đối với Anh cho đến khi Anh thật sự đánh mất họ. Anh cứ hối hả tìm kiếm, tất bật vào những thứ gì vậy? trong khi cái quan trọng nhất Anh lại không quan tâm đến nó. Để rồi khi đánh mất, Anh lại cảm thấy nuối tiếc tràn trề. Có một người anh em sống với Anh trong cộng đoàn đã rời bỏ đi, người anh em ấy đi mang theo những thiệt thòi lớn vì chưa được Anh yêu thương, vì Anh đã không quảng đại đủ. Anh chợt nhận ra Anh đã không còn cơ hội để yêu thương người anh em đó. Đó là một thất bại đúng không Em. Ừ! Anh đã thất bại rất nhiều và từ nay Anh phải sống yêu thương và quảng đại hơn, như ngày mai họ sẽ ra đi vậy. Anh muốn sống bằng trái tim chân thành, yêu thương đủ để trái tim được ấm áp. Và Chúa đã ban cho Anh những người Anh Em tốt lành, và may quá Em, Chúa còn cho Anh cơ hội để sống yêu thương, từ giờ ưu tiên trước nhất của Anh trong mọi sự việc và biến cố hằng ngày là yêu thương trước còn những việc làm khác sẽ làm sau.

Em, Anh tưởng tượng nhiều quá, như vậy là đủ rồi, Anh còn phải quay lại thực tế cuộc sống của mình. Thực tế là Em không bao giờ được như Anh hằng tưởng tượng, và Anh nghĩ bây giờ Anh không mong muốn Em sẽ như vậy, vì Em của hiện tại là hồng phúc, là ân sủng, là lời chúc phúc từ trời cao. Em hãy cứ như vậy, Cha Mẹ và anh em sẽ ngẩng cao đầu vì Em, vì Chúa thương gia đình ta, thương đến muôn đời.

Những lời Anh viết đây có thể sẽ chẳng bao giờ Em được đọc và được nghe, nhưng Anh vẫn viết để gửi Em. Một cách nào đó, Anh không biết được, có thể Chúa có cách của Ngài, sẽ làm cho trái tim chúng ta được ấm áp và thêm yêu thương để tiếp tục sống nơi đày ải này. Cuộc sống này quá khắc nghiệt, quá nhiều luật lệ và quy tắc, có quá nhiều điều khiến Anh phiền lòng và mệt mỏi, đêm về khi nằm xuống nghỉ ngơi Anh chẳng dám nghĩ tới điều gì, nếu nghĩ sẽ khiến Anh mất ngủ vì có quá nhiều thứ khiến Anh phải suy nghĩ. Lúc đó Anh chỉ nghĩ đến một mình Chúa để tìm an ủi, một mình Chúa là đủ cho Anh. Nghe có vẻ như Anh rất bi quan nhưng chỉ thoáng chút trong ngày thôi Em, khi Anh nhìn lại ngày sống đã qua, Anh hay thường hối tiếc về những điều mình chưa làm được, Anh xin lỗi Chúa, nhưng cũng có rất nhiều điều khiến Anh vui, vì tình thương Chúa vẫn đổ đầy trên Anh, đầy tràn chan chứa, qua những anh em trong cộng đoàn, qua bề trên và những người Anh gặp gỡ, những việc Anh làm.

Em! Anh tạ ơn Chúa vì đấu Ngài đã cho, vì những truân chuyên trong cuộc đời. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban Em cho gia đình ta, giờ đây đối với Anh và gia đình, Em là một ơn lành lớn lao. Mong Em luôn khỏe mạnh và bình an, và hình ảnh của Chúa nơi Em luôn được trọn vẹn. Còn Anh, Anh sẽ quay lại với cuộc sống cộng đoàn hằng ngày, và không ngớt ca ngợi tình thương lớn lao Chúa ban. Những chuỗi ngày của Anh cùng với Em, trở thành bài ca chúc tụng vinh quang Chúa.
Mong Em mọi điều tốt lành.

Hồng Sơn

Check Also

Cảm nhận của các Anh Em Cát Minh tuyến đầu chống dịch

Đáp lại lời mời gọi của Đức Tổng Giám Mục Tổng Giáo Phận Sài Gòn …