Chúa Giêsu Vua Dân Do-Thái
Một vị Vua khác với các vua trên thế gian
Lc 23:35–43
Lời nguyện mở đầu
Lạy Thiên Chúa Toàn Năng ngự trên cao,
Chúa đã biến đời sống mong manh của chúng con
thành đá tảng đền thờ Chúa ngự.
Xin hãy hướng dẫn tâm trí chúng con
biết đập vỡ những phiến đá trong sa mạc,
để cho nước có thể chảy ra hầu làm dịu cơn khát của chúng con.
Nguyện xin cho sự nghèo nàn về cảm xúc của chúng con
che phủ chúng con như tấm áo choàng trong bóng tối của đêm đen.
Và xin Chúa hãy mở lòng trí chúng con để chúng con có thể nghe được
tiếng vang vọng của sự im lặng cho đến lúc bình minh,
Xin Chúa hãy ấp ủ chúng con trong ánh sáng của buổi rạng đông,
Xin hãy mang đến cho chúng con,
Với than hồng từ lửa của những người chăn chiên của Đấng Tuyệt Đối
Là những người canh thức cho chúng con được gần với Thầy Chí Thánh,
hương vị của kỷ niệm thánh.
1. Bài Đọc
a) Phúc Âm:
35 Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh buông lời cười nhạo Chúa Giêsu: “Nó đã cứu được kẻ khác thì hãy tự cứu mình đi nếu nó thật là Đấng Kitô, người Thiên Chúa tuyển chọn.” 36 Quân lính đều chế diễu Người, đưa dấm cho Người uống, 37 và nói: “Nếu ông là vua dân Do Thái, ông hãy tự cứu mình đi.” 38 Phía trên đầu Người có tấm bảng đề chữ: ‘Đây là vua dân Do Thái’. 39 Một trong hai kẻ trộm bị đóng đinh trên thập giá cũng sỉ nhục Người rằng: “Nếu ông là Đấng Kitô, ông hãy tự cứu ông và cứu chúng tôi nữa!” 40 Đối lại, tên kia mắng nó rằng: “Mi cũng chịu đồng một án mà mi chẳng sợ Thiên Chúa sao? 41 Phần chúng ta, như thế này là đích đáng, vì chúng ta chịu xứng với những việc chúng ta đã làm. Còn ông này, ông có làm gì xấu đâu?” 42 Và anh ta thưa Chúa Giêsu rằng: “Lạy Ngài Giêsu, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi.” 43 Chúa Giêsu đáp: “Ta bảo thật ngươi, ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta.”
b) Giây phút thinh lặng cầu nguyện:
Chúng ta hãy để cho Lời Chúa vang vọng ở trong lòng chúng ta.
2. Suy Gẫm
a) Một vài câu hỏi gợi ý:
– Dân chúng đứng đó nhìn. Tại sao bạn không bao giờ tỏ thái độ về những gì đang xảy ra? Tất cả mọi thứ mà bạn đã sống, lắng nghe, trông thấy… bạn không thể tảng lờ đi chỉ vì một chướng ngại vật có vẻ như đang làm cản lối sao? Hãy dời nó sang một bên, hãy làm một điều gì đó!
– “Nếu ông là vua dân Do Thái, ông hãy tự cứu mình đi.” Đã có bao nhiêu toan tính và đe dọa với Chúa trong lời cầu nguyện. Nếu Chúa là Thiên Chúa tại sao Chúa không can thiệp? Có rất nhiều người vô tội đang đau khổ… Nếu Chúa yêu con, Chúa hãy làm những gì con xin và con sẽ tin Chúa… Cho đến khi nào thì bạn mới thôi không đối xử với Chúa như là bạn biết nhiều hơn Người về những gì là tốt và những gì không tốt?
– Lạy Ngài Giêsu, xin nhớ đến tôi. Khi nào thì bạn sẽ thấy trong Đức Kitô, là Đấng duy nhất HÔM NAY ban cho bạn sự sống?
b) Ý chính của bài Tin Mừng:
Lễ Chúa Kitô, Vua của Vũ Trụ. Có lẽ chúng ta mong chờ một đoạn Tin Mừng về những người đầy vẻ hào quang hơn, nhưng thay vào đó chúng ta lại thấy mình đang ở trước những đoạn Tin Mừng đen tối nhất… Sự kinh ngạc của điều không mong đợi là cảm nhận thích hợp nhất để tham gia vào trọng tâm của ngày lễ hôm nay, sự ngạc nhiên của kẻ biết rằng họ không thể nào hiểu được mầu nhiệm vô hạn của Con Thiên Chúa.
Câu 35: Dân chúng đứng nhìn, còn các thủ lãnh buông lời cười nhạo Chúa Giêsu: “Nó đã cứu được kẻ khác thì hãy tự cứu mình đi nếu nó thật là Đấng Kitô, người Thiên Chúa tuyển chọn.” Chung quanh cây Thập Giá, tụ tập nhau lại là những người đã gặp Chúa Giêsu trong thời gian ba năm trong cuộc đời rao giảng công khai của Người. Và, giờ đây, trước khi Ngôi Lời bị đóng đinh vào thập giá, những bí mật của trái tim đã được mặc khải. Người ta đã lắng nghe và đi theo vị Giáo Sĩ đất Galilêa, những người đã chứng kiến những phép lạ và sự kỳ diệu, họ đang trông thấy: sự bối rối trên các khuôn mặt, hàng ngàn câu hỏi trong tim, tâm trạng vỡ mộng và sự nhận thức rằng mọi việc sẽ kết thúc như thế này ư! Các người thủ lãnh duyệt qua tất cả những gì đã xảy ra trong khi họ nói lên sự thật liên quan đến Con Người của Đức Giêsu: Đấng Cứu Thế của Thiên Chúa, Đấng được Thiên Chúa Tuyển Chọn. Họ bỏ qua lý luận của Thiên Chúa cho dù họ là những người trung thành tuân giữ Lề Luật Do Thái. Đó là lời thách thức rất đáng khinh bỉ: Hãy để nó tự cứu lấy mình… cho thấy một mục đích ẩn dấu sau các hành động của họ: sự cứu rỗi chỉ đạt được bởi những ai tuân thủ theo các điều răn của Thiên Chúa.
Các câu 36-37: Quân lính đều chế diễu Người, đưa dấm cho Người uống, và nói: “Nếu ông là vua dân Do Thái, ông hãy tự cứu mình đi.” Các quân lính, những người không có gì để mất mát trong lĩnh vực tôn giáo, quyết liệt chống lại Người. Họ có điều gì giống như người đàn ông ấy không? Họ có đã nhận được những gì từ nơi người ấy không? Không có gì cả. Khả năng thi hành, ngay cả trong một thời gian ngắn, quyền cấm một ai đó không được phép vấp phạm! Quyền sở hữu được đan quyện bởi lòng ác độc và quyền chế nhạo mà họ tự ban cho mình. Còn người kia, không khả năng tự vệ, trở thành đối tượng cho sự hưởng thụ của họ.
Câu 38: Phía trên đầu Người có tấm bảng đề chữ: ‘Đây là vua dân Do Thái’. Thật ra, đó là một tấm bảng nhạo báng tội lỗi của chính họ: Đức Giêsu có tội vì là Vua Dân Do Thái. Một cái tội mà trong thực tế không là tội gì cả. Mặc dù các thủ lãnh đã manh nha, bằng mọi cách, để dẹp tan địa vị quân vương của Chúa Kitô, nhưng sự thật tự nó đã được viết lên: Đây là Vua dân Do Thái! Người này, chứ không phải là ai khác! Một địa vị quân vương tồn tại hằng thế kỷ và đòi hỏi những người đi ngang qua phải dừng chân và suy nghĩ về đặc tính mới lạ của Tin Mừng. Loài người cần có một ai đó để cai quản họ, và người này chỉ có thể là Đấng đã chịu đóng đinh trên thập giá vì tình yêu, có khả năng đứng trên cây gỗ kết án để rồi được tìm thấy sống lại vào buổi rạng đông của ngày thứ tám. Một vị Vua không vương trượng, một vì Vua khi bị mọi người xem như là một tội phạm nhưng vẫn không từ bỏ tình yêu của mình dành cho nhân loại.
Câu 39: Một trong hai kẻ trộm bị đóng đinh trên thập giá cũng sỉ nhục Người rằng: “Nếu ông là Đấng Kitô, ông hãy tự cứu ông và cứu chúng tôi nữa.” Người ta có thể bị treo trên thập giá vì những lý do khác nhau, nhưng cũng vì những lý do khác nhau người ta có thể được gần kề với Đức Kitô. Được gần với cây thập giá có thể là chia rẽ hoặc là kết hợp. Một trong hai người gần với Đức Kitô đã sỉ nhục, khiêu khích, chế giễu hoặc nhạo báng Người. Mục tiêu luôn luôn giống nhau: Hãy tự cứu lấy ông và cứu luôn cả chúng tôi nữa! Ơn cứu rỗi được cầu khẩn như là một chuyến bay từ cây thập giá. Một sự cứu độ vô ích, không có sự sống, đã chết tự trong chính nó. Chúa Giêsu bị đóng đinh vào thập giá, người tội phạm này bị treo trên thập giá. Chúa Giêsu đã trở thành một với cây gỗ, bởi vì cây thập giá dành cho Người là một cuốn sách được mở ra để thuật lại những việc lạ lùng của mạng sống Thiên Chúa được dâng nộp, được trao ban vô điều kiện. Còn người kia bị treo như một trái cây, bị mục rữa bởi tội lỗi và sẵn sàng bị thải đi.
Câu 40: Đối lại, tên kia mắng nó rằng: “Mi cũng chịu đồng một án mà mi chẳng sợ Thiên Chúa sao? Còn người kia, được gần gũi với Chúa Giêsu, một lần nữa chuộc lại sự kính sợ Thiên Chúa và làm một nhận thức rõ ràng. Có thể nào một người sống bên cạnh Chúa Giêsu lại trách móc một người mà lúc ấy cận kề với cái chết và không thấy điều đó, và tiếp tục lãng phí nó cho đến phút giây cuối cùng không? Mọi việc đều có một giới hạn, và trong trường hợp này cái giới hạn đã không được sắp đặt bởi Đức Kitô là Đấng đang ở đó, nhưng bởi kẻ đồng hành với Người. Đức Kitô không trả lời, người kia đã lên tiếng trong cương vị của mình, nhận ra được trách nhiệm của mình và giúp đỡ người khác nhận thức được những giây phút hiện tại là một cơ hội để được lãnh nhận ơn cứu độ.
Câu 41: Phần chúng ta, như thế này là đích đáng, vì chúng ta chịu xứng với những việc chúng ta đã làm. Còn ông này, ông có làm gì xấu đâu?” Sự dữ dẫn đến thập giá, con rắn đã hướng dẫn đến trái cấm trên cây. Nhưng mà thập giá nào đây? Thập giá “phần thưởng” của một người hay thập giá của hoa trái tốt tươi. Đức Giêsu là hoa trái mà mỗi người có thể nhận được từ cây sự sống ở giữa khu vườn của thế giới, Đấng công chính chưa hề làm một điều gì tội lỗi, ngoại trừ yêu cho đến tận cùng.
Câu 42: Và anh ta thưa Chúa Giêsu rằng: “Lạy Ngài Giêsu, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi.” Đó là một đời sống hoàn thành trọn vẹn và được gói ghém trong một lời khẩn cầu mang một ý nghĩa lạ thường. Một con người, một tội nhân, ý thức được tội lỗi của mình và sự xử phạt công bằng, chấp nhận mầu nhiệm thập giá. Dưới chân của ngai tòa vinh quang đó, anh ta xin được nhớ đến trong Vương quốc của Chúa Kitô. Anh ta đã trông thấy một người vô tội bị đóng đinh, anh nhận ra và nhìn thấy xa hơn những gì biểu hiện bề ngoài, đời sống của Nước Trời muôn đời. Một sự thừa nhận tuyệt vời! Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của người ấy đã thông hiểu, đã có được một sự sống đang lướt ngang qua và đang công bố một sứ điệp về ơn cứu rỗi dù rằng trong một cách hoảng hốt. Tội nhân đó, kẻ tội phạm đáng chết, đáng bị sỉ nhục và bị nhạo báng bởi tất cả những ai có thể biết rõ về anh ta và trong một thời gian dài, nhận lãnh đối tượng đầu tiên của mình, lần đầu tiên trong đời, anh ta thắng cuộc. Thánh Kinh nói rằng kẻ đáng nguyền rủa là kẻ bị treo trên cây thập giá. Kẻ vô tội bị nguyền rủa trở thành phúc lành cho kẻ đáng bị lên án. Một tòa án trần thế và thế quyền, đó là quan tổng trấn Philatô, một tòa án thiêng liêng, đó là thập tự giá, nơi mà kẻ bị lên án thì được cứu rỗi trong đức yêu mến dạt dào của Đức Kitô vô tội.
Câu 43: Chúa Giêsu đáp: “Ta bảo thật ngươi, ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta.” Ngay hôm nay. Chữ duy nhất bật tung ra một cuộc sống mới của Tin Mừng. Hôm nay. Ơn cứu độ đã được hoàn thành; không còn cần phải chờ một Đấng Cứu Thế nào đó để cứu chuộc người ta khỏi tội lỗi nữa. Hôm nay. Ơn cứu độ đã ở đây, trên cây thập giá. Đức Kitô không bước vào Vương Quốc của Người một mình, Người đem theo anh ta, người đầu tiên đã được cứu rỗi. Cùng một loài người, cùng một bản án, cùng một cơ hội, cùng một vinh quang. Đức Giêsu không hề chiếm độc quyền cho riêng mình quyền lợi làm con, ngay sau khi Người đã tách rời khỏi khoảng không gian đã ngăn cách Người với Chúa Cha và từ cái chết không thể tránh khỏi hay thoát được. Thật là kỳ diệu, Nước Trời đã được khánh thành trên đồi Gôngôta… Có người nói rằng kẻ trộm lành đã làm một vụ cướp cuối cùng của cuộc đời mình; anh ta đã cướp được ơn cứu rỗi… Và quả vậy. Cho những kẻ hành động với những thứ thuộc về Thiên Chúa! Thay vào đó, bao nhiêu sự thật, trong suy niệm món quà mà Đức Kitô mang đến cho người đồng hành của Người trên thập giá. Không cướp bóc, không trộm cắp! Tất cả là một món quà tặng: sự hiện diện của Thiên Chúa không được mặc cả cũng chẳng đổi chác! Ít hơn nữa là được luôn luôn ở bên cạnh Người. Đức tin đã mở ra cánh cửa Nước Trời cho người trộm lành. Tốt lành bởi vì anh ta đã biết cách nêu lên một cách công minh rằng tình trạng hiện hữu của anh ta bởi vì đâu và đã nhìn ra được Đấng Cứu Thế trong Chúa Kitô. Còn người kia có phải là người trộm dữ không? Có lẽ cũng ngang chừng như người kia thôi, nhưng hắn ta vẫn ở ngoài đức tin: y vẫn đang đi tìm một Thiên Chúa dũng mãnh và quyền năng, một Thiên Chúa uy quyền hùng mạnh trong chiến trận, một Thiên Chúa xếp đặt mọi việc vào đúng vị trí của nó và anh ta không biết cách nhận ra mình trong mắt của Đức Kitô, anh ta đã dừng lại tại sự bất lực của chính mình.
c) Suy niệm
Đức Kitô chết trên Thập Giá. Người không cô độc. Người được người ta vây quanh, bởi những người lạ, những kẻ chống đối đã ném lên Người trách nhiệm thiếu hiểu biết của họ, những kẻ thờ ơ không muốn dính dáng tham gia ngoại trừ lợi ích cá nhân, những người chưa thấu hiểu nhưng có lẽ lại là những kẻ tự cho mình có quyền tra hỏi, vì họ nghĩ rằng họ không có gì để mất mát, như một trong hai tội phạm. Nếu cái chết là để rơi vào hư vô, thì thời gian làm người trở thành nỗi thống khổ. Thay vào đó, nếu đó là lúc để chờ đợi ánh sáng thì thời gian làm người trở thành hy vọng, và không gian của sự giới hạn sẽ mở ra một con đường mới dẫn đến tương lai, đến một bình minh mới của sự Phục Sinh. Ta là đường, là sự thật và là sự sống… thật đúng làm sao cho cả đến ngày nay, những Lời của Đức Giêsu, những Lời thắp sáng lên bóng tối của sự chết. Đường không dừng lại, sự thật không bị tắt đi, sự sống không chết. Trong những chữ “Ta là” gói ghém luôn cả vương quyền của Đức Kitô. Chúng ta đang đi trên cuộc hành trình hướng về một mục tiêu, và để đạt được nó không thể có nghĩa là để mất nó… Ta là đường… Chúng ta sống với sự thật, và sự thật không là một vật thể, nhưng là một điều gì đó hiện hữu: Simon Well đã nói rằng sự thật là sự huy hoàng của thực tế, và mong muốn sự thật là mong muốn một sự tiếp xúc trực tiếp với thực tế để yêu mến nó”. “Ta là sự thật… Không ai muốn chết, chúng ta cảm thấy như bị tước đi mất một cái gì đó thuộc quyền sở hữu của chúng ta: đời sống, và rồi, nếu đời sống không trở nên một phần của chúng ta, nó không thể cầm giữ chúng ta cho chính nó… Ta là sự sống… Chúa Giêsu đã phán điều đó: “Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất nó, nhưng ai mất mạng sống mình vì Ta thì sẽ tìm thấy nó.” Có sự mâu thuẫn nào trong câu nói này, hay đúng ra là có những bí mật nào đang được mặc khải không? Chúng ta có cần phải cất đi tấm màn che phủ từ những gì chúng ta thấy để chúng ta được hưởng những gì chúng ta không thấy? Chúa Kitô trên thập giá là đối tượng cho sự chú ý của mọi người. Nhiều người nghĩ về Người hoặc là ngay cả lúc ở bên cạnh Người. Nhưng điều này vẫn chưa đủ. Sự gần gũi để được cứu rỗi không dành cho những ai đang ở đó để nhạo báng hoặc chế giễu, sự gần gũi để được cứu rỗi thì dành cho những ai khiêm nhường cầu xin được nhớ đến không phải trong lúc trốn chạy nhưng trong Vương quốc đời đời.
3. Cầu Nguyện
Thánh Vịnh 145
Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con,
con nguyện tán dương Chúa
và chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời.
Ngày lại ngày, con xin chúc tụng Chúa
và ca ngợi Thánh Danh muôn thuở muôn đời.
CHÚA thật cao cả, xứng muôn lời ca tụng.
Người cao cả khôn dò khôn thấu.
Đời nọ tới đời kia, thiên hạ đề cao sự nghiệp Chúa
và truyền tụng những chiến công của Ngài,
Tuyên bố Ngài oai phong vinh hiển,
kể lại rằng: Ngài thực hiện những kỳ công,
bảo cho nhau: sức mạnh Ngài đáng sợ,
loan truyền rằng: Ngài cao cả lắm thay!
Nhắc nhở luôn: Ngài nhân ái vô cùng,
hoan hô Ngài công chính.
CHÚA là Đấng từ bi nhân hậu,
Người chậm giận và giàu tình thương.
CHÚA nhân ái đối với mọi người,
tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng nên.
Lạy CHÚA, muôn loài Chúa dựng nên phải dâng lời tán tạ,
kẻ hiếu trung phải chúc tụng Ngài,
nói lên rằng: triều đại Ngài vinh hiển,
xưng tụng Ngài là Đấng quyền năng,
để nhân loại được tường những chiến công của Chúa,
và được biết triều đại Ngài rực rỡ vinh quang.
Triều đại Ngài: thiên niên vĩnh cửu,
vương quyền Ngài vạn đại trường tồn.
Chúa thành tín trong mọi lời Chúa phán,
đầy yêu thương trong mọi việc Người làm.
Ai quỵ ngã, CHÚA đều nâng dậy,
kẻ bị đè nén, Người cho đứng thẳng lên.
Lạy Chúa, muôn loài ngước mắt trông lên Chúa,
và chính Ngài đúng bữa cho ăn.
Khi Ngài rộng mở tay ban,
là bao sinh vật muôn vàn thỏa thuê.
CHÚA công minh trong mọi đường lối Chúa,
đầy yêu thương trong mọi việc Người làm.
CHÚA gần gũi tất cả những ai cầu khẩn Chúa,
mọi kẻ thành tâm cầu khẩn Người.
Kẻ kính sợ Người, Người cho toại nguyện,
nghe tiếng họ kêu than, và ban ơn giải cứu,
CHÚA gìn giữ mọi kẻ mến yêu Người,
nhưng lại diệt trừ hết bọn ác nhân.
Môi miệng tôi, hãy dâng lời ca ngợi CHÚA,
chúng sinh hết thảy, nào chúc tụng Thánh Danh
đến muôn thuở muôn đời!
4. Chiêm Niệm
Lạy Chúa, nghe lạ lẫm khi con gọi Chúa là Vua. Một Đấng không giống như một vị vua bình thường khác… Và, thay vào đó, hôm nay con thấy Chúa đang ngồi bên cạnh con, trong hố sâu tội lỗi; tại đây, nơi con nghĩ là sẽ không bao giờ tìm được Chúa. Các vua chúa thường ở trong các cung điện nguy nga tráng lệ, xa hẳn với những khó khăn của người nghèo khổ. Trái lại, Chúa thì sống đời Vương quyền của mình với những áo quần tả tơi của sự nghèo đói chúng con. Thật là một dịp vui mừng cho con được thấy Chúa ở đây, nơi con đã đi ẩn mình để không còn cảm thấy những cái nhìn soi mói phán xét của loài người. Trong lúc khốn khó lao đao và bên bờ thất bại, con đã tìm thấy ai nếu không phải là Chúa? Đấng duy nhất có thể quở trách con vì sự mất định hướng của con, Đấng đi tìm kiếm con để trợ sức cho con trong lúc con khổ não và trong lúc con tủi hổ! Thật là một ảo giác to lớn khi con nghĩ rằng con chỉ nên đến với Chúa khi con đã đạt được sự hoàn hảo… Con muốn nghĩ rằng Chúa không hài lòng về con, nhưng có lẽ điều ấy không hẳn là như vậy: Con không hài lòng với chính mình, nhưng đối với Chúa, con hoàn hảo, bởi vì tình yêu của Chúa là điều gì đó đặc biệt tôn trọng mọi thứ trong con người con và làm cho mỗi lúc trong đời con là một cuộc gặp gỡ và một ân sủng. Lạy Chúa, xin dạy cho con biết đừng bước xuống khỏi cây thập giá với kỳ vọng ngớ ngẩn cứu lấy bản thân mình! Xin cho con biết chờ đợi thế nào, bên cạnh Chúa, cho NGÀY HÔM NAY của Nước Chúa trong cuộc sống của con.