Home / Event / Lectio Divina: Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời

Lectio Divina: Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời

Date: Thứ Năm 15 Tháng Tám, 2024
Time: 12:00 sáng - 12:00 sáng
Lectio Divina

Đức Maria đi viếng bà thánh Êlisabéth

Lc 1:39-56

 

 1. Bài Đọc

 a)  Lời nguyện mở đầu:

 Lạy Chúa Thánh Thần, Thần Khí của sự Khôn Ngoan, của Khoa Học, của Tri Thức, của Khuyên Bảo, xin Chúa hãy đổ tràn đầy chúng con.  Chúng con cầu xin cùng với sự hiểu biết Lời Chúa, xin đổ tràn đầy chúng con với mọi sự khôn ngoan và trí thông minh tinh thần, để chúng con có thể hiểu thấu Lời Chúa.  Nguyện xin cho chúng con, dưới sự hướng dẫn của Chúa, có thể hiểu được đoạn Tin Mừng trang trọng này về Đức Trinh Nữ Maria.  Lạy Chúa Thánh Thần, chúng con cần Chúa, vì Chúa là Đấng duy nhất đúc nặn chúng con một cách liên tục theo giống hình ảnh và hình dáng của Chúa Giêsu.  Và chúng con hướng về Đức Maria, Mẹ của Chúa Giêsu và Mẹ của Giáo Hội, Mẹ là người đã sống say mến và hoàn toàn trong sự hiện diện của Chúa Thánh Thần, Mẹ là người đã có kinh nghiệm về quyền năng của Chúa Thánh Thần trong Mẹ.  Mẹ là người đã thấy Chúa Thánh Thần hoạt động nơi Chúa Giêsu, con Mẹ, từ lúc còn ở trong lòng Mẹ.  Xin hãy mở rộng tâm trí chúng con, để chúng con có thể ngoan ngoãn lắng nghe Lời Chúa.

b)  Bài Tin Mừng:

Trong những ngày ấy, bà Maria chỗi dậy, vội vã ra đi lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa.  Bà vào nhà ông Giacaria và chào bà Êlisabéth.  Sau khi bà Êlisabéth nghe lời chào của Maria, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng bà và bà Êlisabéth được đầy Chúa Thánh Thần.  Bà kêu lớn tiếng rằng:  “Em được chúc phúc hơn mọi người nữ và con lòng em cũng được chúc phúc.  Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa tôi đến viếng thăm?  Vì này, tai tôi vừa nghe lời em chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi.  Phúc cho em là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng em sẽ được thực hiện.”

Và bà Maria nói:  “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa,

và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa Đấng Cứu Độ tôi,

vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Chúa.

Này từ nay muôn thế hệ sẽ khen tôi có phước, vì Đấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại và danh Ngài là thánh.

Lòng thương xót Chúa trải qua đời nọ đến đời kia dành cho những người kính sợ Chúa.

Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai thần trí kiêu căng.

Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao những người phận nhỏ.

Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phước, và để người giàu có trở về tay không.

Chúa săn sóc Israel tôi tớ Chúa, bởi nhớ lại lòng thương xót của Ngài.

Như Chúa đã phán cùng các tổ phụ chúng tôi, cho Abraham và dòng dõi người đến muôn đời.”

Maria ở lại với bà Êlisabéth độ ba tháng, đoạn người trở về nhà mình.

c)  Giây phút thinh lặng cầu nguyện

Thinh lặng là một đặc tính của những ai biết làm thế nào để lắng nghe Thiên Chúa.  Bạn hãy cố gắng tạo cho mình một bầu không khí của an bình và tôn thờ im lặng.  Nếu bạn có khả năng thinh lặng trước Thiên Chúa, bạn sẽ có thể lắng nghe hơi thở của Người đó là Sự Sống.

2.  Suy gẫm

a)  Chìa khóa dẫn đến bài đọc:

Em được chúc phúc hơn mọi người nữ

Trong phần đầu của bài Tin Mừng hôm nay, những lời của bà Êlisabéth kêu lớn tiếng:  “Em được chúc phúc hơn mọi người nữ”, được dẫn trước bởi một cuộc di chuyển không gian.  Mẹ Maria rời Nagiarét, một làng nằm ở phía bắc của đất Paléstine, để đi về phía nam, khoảng chừng năm mươi cây số, đến một nơi mà theo tương truyền đã xác định là vùng Ain Karem ngày nay, không xa thành Giêrusalem bao nhiêu.  Việc di chuyển thể lý cho thấy sự nhạy cảm nội tâm của Mẹ Maria, người không sống cho riêng mình, để chiêm niệm, trong một cách riêng tư và thân mật, mầu nhiệm của Mẹ Thiên Chúa đang được hoàn thành trong người của Mẹ, nhưng Mẹ lại chọn con đường hướng về lòng yêu thương tha nhân.  Mẹ đã lên đường để giúp cho người chị họ cao tuổi.  Việc đi thăm bà Êlisabéth của Mẹ Maria đã được tăng thêm ý nghĩa với những chữ “trong vội vã” mà thánh Ambrose đã diễn giải như sau:  “Mẹ Maria vội vã ra đi đến vùng cao nguyên, không phải vì Mẹ không tin lời tiên báo hay vì Mẹ không chắc chắn về lời thông báo của Thiên Sứ hay nghi ngờ về bằng chứng, mà vì Mẹ đã vui mừng với lời hứa và mong muốn làm tròn sứ vụ một cách tận tụy, với sự thôi thúc Mẹ đã nhận được từ niềm hân hoan mật thiết trong lòng của Mẹ ….  Ân huệ của Chúa Thánh Thần không gây ra sự chậm chạp”.  Tuy nhiên, người đọc biết rằng lý do thực sự của chuyến đi đã không được nhắc tới, nhưng có thể nhận thấy nó qua các dữ kiện rút ra từ bối cảnh.  Thiên thần đã truyền tin cho Đức Maria biết về việc mang thai của bà Êlisabéth, đã được sáu tháng (xem câu 37).  Ngoài ra, Mẹ Maria ở lại đó ba tháng (xem câu 56), đúng thời điểm để hài nhi có thể sinh ra, giúp chúng ta hiểu được rằng Đức Maria có ý định muốn giúp người chị họ.  Mẹ Maria chạy, và đi về nơi có nhu cầu cấp thiết, nhu cầu cần được giúp đỡ, theo cách này, cho thấy một cảm giác rõ ràng và lòng sẵn sàng cụ thể.

Cùng với Mẹ Maria, thai nhi Giêsu, trong lòng Mẹ, cùng đi với Người.  Từ đây thật dễ dàng suy ra giá trị Kitô giáo của việc đi thăm người chị họ của Đức Maria:  hơn hết cả, sự chú ý được hướng về Chúa Kitô.  Thoạt tiên, mọi việc hình như có vẻ chú trọng vào hai người phụ nữ; thực ra, điều quan trọng đối với tác giả Phúc Âm là sự kiện phi thường hiện hữu trong việc thụ thai của họ.  Mẹ Maria có khuynh hướng chăm sóc, như trong thí dụ vừa rồi, để có cuộc gặp gỡ giữa hai người phụ nữ.

Ngay khi Mẹ Maria vào nhà và chào bà Êlisabéth, thai nhi Gioan nhảy mừng trong lòng mẹ.  Theo một số người, việc nhảy mừng này không thể so sánh với việc chuyển mình của thai nhi, mà mọi phụ nữ mang thai thường trải qua.  Luca xử dụng một động từ chữ Hy Lạp mà một cách chính xác có nghĩa là “nhảy”.  Với mong muốn giải thích động từ này theo nghĩa đen một chút, nó có thể được hiểu với nghĩa “nhảy múa”, vì vậy ngoại trừ một hiện tượng vật lý mà thôi.  Có người đã nghĩ rằng động từ “nhảy” này có thể được coi như là một hình thức “tỏ lòng cung kính” của thai nhi Gioan dành cho Chúa Giêsu, từ lúc bắt đầu, mặc dù chưa được sinh ra, thái độ của sự kính trọng và khuất phục sẽ là đặc điểm của cuộc đời Gioan:  “Có Đấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép cho Người” (Mc 1:7).  Rồi một ngày, chính Gioan sẽ là người chứng:  “Ai cưới cô dâu, người ấy là chú rể. Còn người bạn của chú rể đứng đó nghe chàng, thì vui mừng hớn hở vì được nghe tiếng nói của chàng.  Đó là niềm vui của ta, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn.  Người phải nổi bật lên, còn ta phải lu mờ đi” (Ga 3:29-30).  Vì thế thánh Ambrose đã nhận định:  “Bà Êlisabéth là người đầu tiên được nghe tiếng nói, nhưng Gioan lại là người đầu tiên nhận lãnh ân sủng”.  Chúng ta tìm thấy một sự xác nhận của lời giải thích này trong những chữ dùng của bà Êlisabéth, một động từ Hy-Lạp trong câu 41, đã được lặp lại trong câu 44:  “Hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi”.  Thánh sử Luca, với những chi tiết cụ thể này, đã muốn gợi lên những điều kỳ diệu đã xảy ra tại nơi thân thiết Nagiarét.  Chỉ đến bây giờ, nhờ vào cuộc đối thoại với một người khác, mầu nhiệm Mẹ Thiên Chúa mới mặc khải sự bí mật và những gì thuộc về cá nhân để trở nên một thực tế đáng chú ý, và đối tượng của sự nhận thức và khen ngợi.

Theo lời của bà Êlisabéth:  “Em được chúc phúc hơn mọi người nữ và con lòng em cũng được chúc phúc.  Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa tôi đến viếng thăm?” (các câu 42-43).  Với cách diễn tả của người Do-Thái, các chữ này tương đương với một bậc cao trọng (“trong số các người nữ”), tác giả muốn thu hút sự chú ý của người đọc về chức phận của Đức Maria:  là “Mẹ Thiên Chúa”.  Và sau đó, một ân sủng đã dành riêng cho Mẹ (“Em được chúc phúc”) và một chân phúc đã được ban.  Việc này bao gồm những gì?  Nó thể hiện việc Mẹ Maria tuân theo Thánh Ý Thiên Chúa.  Mẹ Maria không chỉ là người nhận lãnh một kế hoạch mầu nhiệm làm cho Mẹ được chúc phúc, mà Mẹ còn là người biết chấp nhận và tuân theo ý Chúa.  Mẹ Maria là một tạo vật có lòng tin, bởi vì Mẹ đã tin tưởng vào lời nói đơn sơ và ký thác vào câu trả lời “xin vâng” vì tình yêu của Mẹ.  Và bà Êlisabéth nhận biết được sứ vụ tình yêu này, xác định Mẹ là “được chúc phúc làm mẹ và được chúc phúc làm người tin vào quyền năng Thiên Chúa”.

Trong khi đó, thai nhi Gioan nhận thức được sự hiện diện của Chúa và mừng rỡ hân hoan, biểu lộ với việc nhảy múa trong lòng mẹ để từ đó liên hệ với ơn cứu độ.  Mẹ Maria sẽ là người thông dịch cho sự kiện đó trong bài thánh ca Magnificat.

b)  Bài ca tình yêu:

Trong bài ca này Mẹ Maria coi mình như một phần của những kẻ nghèo khó, “người nghèo của Thiên Chúa”, của những người “kính sợ Thiên Chúa”, đặt tất cả mọi tin tưởng vào Người, và hy vọng, vì trong mức độ hiểu biết của con người, họ không được hưởng bất kỳ một quyền lợi hay sự ưu đãi nào.  Tinh thần của những kẻ nghèo khó có thể được tổng hợp với những lời của Thánh Vịnh 37, các câu 7-9:  “Hãy thinh lặng trước mặt Chúa và đợi trông Người”, bởi vì “những ai trông đợi Chúa, sẽ được đất hứa làm gia nghiệp”.

Trong Thánh Vịnh 86, câu 6, người ta cầu nguyện, hướng về Thiên Chúa mà rằng:  “Xin hãy ban cho người tôi tớ Chúa nguồn trợ lực của Người”.  Thuật ngữ “tôi tớ” ở đây diễn tả người ấy đã bị khuất phục, cũng như cảm nghĩ thuộc về Thiên Chúa, của cảm giác được an toàn với Người.

Kẻ nghèo khó, theo sát nghĩa của Thánh Kinh, là những ai đặt niềm tin vào Thiên Chúa một cách vô điều kiện; đây là lý do tại sao họ được đoái hoài tới, về phẩm chất, phần tốt nhất, của dân tộc Do-Thái.

Thay vào đó, những kẻ tự hào là những ai lại đặt tất cả tin tưởng của họ vào bản thân mình.

Bây giờ, theo bài ca Kinh Ngợi Khen (Magnificat), người nghèo có một ngàn lý do để vui mừng, bởi vì Thiên Chúa ban cho kẻ nghèo hèn được vẻ vang (Tv 149:4) và những kẻ khiêm tốn được hãnh diện.  Một hình ảnh được trích từ Tân Ước diễn tả rất rõ thái độ của người nghèo hèn trong Cựu Ước, trong đó người thu thuế giàu có đã tự khiêm nhường đấm ngực, trong khi người Biệt Phái lại tự mãn với các công lao của mình và đang để cho niềm tự mãn chi phối (Lc 19:9-14).  Một cách dứt khoát, Mẹ Maria ca tụng tất cả những việc Thiên Chúa đã thực hiện trong người Mẹ và tất cả những việc Người đã làm cho mọi tạo vật.  Niềm hân hoan và lòng biết ơn là đặc tính của bài thánh ca này về ơn cứu độ công nhận sự cao cả của Thiên Chúa, mà cũng làm cho người hát bài hát đó trở nên tuyệt vời.

c) Một vài câu hỏi gợi ý:

  • Lời cầu nguyện của tôi, hơn hết cả, là sự biểu hiện tình cảm hay là việc tán dương và xác nhận hoạt động của Thiên Chúa?
  • Đức Maria được xem như là người tin vào Lời của Chúa.  Tôi đã dành bao nhiêu thời gian để chỉ lắng nghe Lời Chúa?
  • Lời cầu nguyện của bạn có đã được nuôi dưỡng từ Thánh Kinh, như lời cầu nguyện của Mẹ Maria không?  Hay đúng hơn tôi có đã siêng năng sùng kính với những lời kinh cầu liên tục nhạt nhẽo và buồn tẻ không?  Bạn có tin rằng tìm về lời cầu nguyện trong Kinh Thánh là sự bảo đảm để tìm thấy sự nuôi dưỡng chắc chắn, như Mẹ Maria đã chọn không?
  • Bạn có nhận thấy được lý lẽ của bài thánh ca Magnificat đã tán tụng niềm hân hoan của sự cho đi, đánh mất để được tìm thấy, của sự nhận lãnh, niềm hạnh phúc của sự tưởng thưởng, của việc biếu tặng không?

3.  Cầu Nguyện

a) Thánh Vịnh 44 (45)

Phần thứ hai này của bài Thánh Vịnh, ca ngợi Nữ hoàng.  Trong bài Phụng Vụ hôm nay những câu Thánh Vịnh này được áp dụng cho Mẹ Maria và tán dương vẻ đẹp và sự cao trọng của Mẹ.

Hàng cung nữ, có những vì công chúa,
bên hữu ngài, hoàng hậu sánh vai,
trang điểm vàng Ô-phia lộng lẫy.

Tôn nương hỡi, xin hãy nghe nào,
đưa mắt nhìn và hãy lắng tai,
quên dân tộc, quên đi nhà thân phụ.
Sắc nước hương trời, Quân Vương sủng ái,
hãy vào phục lạy: “Người là Chúa của bà.”

Đẹp lộng lẫy, này đây công chúa,
mặc xiêm y dệt gấm thêu vàng,
phục sức huy hoàng, được dẫn tới Quân Vương,
cùng các trinh nữ theo sau hầu cận.
Lòng hoan hỷ, đoàn người tiến bước,
vẻ tưng bừng, vào tận hoàng cung.

b)  Lời nguyện kết

Lời nguyện sau đây là một đoạn suy gẫm ngắn gọn về vai trò làm mẹ của Đức Maria trong đời sống của người tín hữu:  “Lạy Mẹ Maria, Mẹ là người phụ nữ biết thế nào để vui mừng, người biết thế nào để hân hoan, người đã để cho được chiếm hữu bởi sự an ủi hoàn toàn của Chúa Thánh Thần, xin hãy dạy cho chúng con cách cầu nguyện để chúng con có thể khám phá ra nguồn gốc của sự hân hoan.  Trong nhà bà Êlisabéth, chị họ của Mẹ, cảm giác được chấp nhận và được thông hiểu về bí mật thâm kín nhất của Mẹ, Mẹ đã thốt lên một bài thánh ca của lòng hân hoan, nói về Thiên Chúa, nói về mối quan hệ của Mẹ với Chúa, và về một cuộc phiêu lưu chưa từng có đã bắt đầu là làm Mẹ Thiên Chúa và là mẹ của chúng con, dân thánh của Thiên Chúa.  Xin Mẹ hãy dạy cho chúng con biết dâng lên lời nguyện của nhịp điệu hy vọng và những rung động của niềm hân hoan, những khi chúng con kiệt sức bởi than vãn đắng cay và thấm tràn với sầu muộn gần như là nghĩa vụ.  Phúc Âm nói với chúng con về Mẹ và bà Êlisabéth:  cả hai đều giữ trong lòng một điều gì đó mà cả hai không dám hoặc không muốn tỏ lộ cho bất cứ ai.  Nhưng trong mỗi người, cảm nghiệm được thông hiểu bởi người đối diện, trong ngày đã được nói trước về việc Thăm Viếng và Mẹ đã thốt lên những lời của cầu nguyện và của ngày lễ hội.  Cuộc gặp gỡ của Mẹ đã trở nên phần Phụng Vụ tạ ơn và ngợi ca Thiên Chúa khôn tả của Mẹ.  Mẹ, người phụ nữ với niềm vui sâu sắc, đã xướng lên bài Kinh Ngợi Khen Magnificat, trong sự sung sướng và ngạc nhiên trước tất cả những gì Chúa đã sắp đặt nơi người tôi tớ khiêm cung của Người.  Bài  ca Magnificat là tiếng hò reo, lời nổ bừng của mừng vui, nổ tung trong mỗi người chúng ta, khi người ta cảm thấy được chấp nhận và được thấu hiểu”.

4.  Chiêm Niệm

Lạy Đức Trinh Nữ Maria, đền thờ của Chúa Thánh Thần, được chấp nhận với niềm tin tưởng vào Lời Chúa và hoàn toàn quy phục vào quyền năng Tình Yêu.  Vì chính điều này Mẹ đã trở nên biểu tượng của nội tâm, tất cả mọi việc được nhớ lại dưới cái nhìn của Thiên Chúa và chìm đắm vào quyền năng của Đấng Tối Cao.  Mẹ Maria đã giữ im lặng về chính mình, bởi vì tất cả mọi việc trong người Mẹ có thể nói lên những việc kỳ diệu lạ lùng của Chúa trong cuộc đời của Mẹ.

Check Also

CHA TỔNG QUYỀN MÍCEÁL O’NEILL THĂM ANH EM CÁT MINH VIỆT NAM

Date: Time: - Trong bầu khí tràn đầy niềm vui và tình huynh đệ, anh …