Mùa Thường Niên
Lc 10:38-42
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Cha,
tình yêu của Cha dành cho chúng con vượt qua tất cả mọi hy vọng và mong ước của chúng con.
Xin Cha hãy tha thứ cho những thiếu sót của chúng con,
xin gìn giữ chúng con trong sự bình an của Chúa
và dẫn đưa chúng con đến con đường cứu rỗi.
Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con, Con Chúa,
Đấng hằng sống và hiển trị cùng với Chúa Cha và Chúa Thánh Thần,
Một Thiên Chúa, đến muôn thuở muôn đời. Amen.
2. Bài Đọc Tin Mừng – Luca 10:38-42

Trong khi thầy trò đi đường, Đức Giêsu vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Máctha đón Người vào nhà.
Cô có người em gái tên là Maria. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy.
Còn cô Máctha thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!”
Chúa đáp: “Máctha, Máctha ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.”
3. Suy Niệm
– Bài Tin Mừng hôm nay trình bày câu chuyện về các bà Máctha và Maria, hai chị của ông Lagiarô. Bà Maria ngồi bên chân Chúa Giêsu lắng nghe lời Chúa dạy. Bà Máctha, trong bếp bận rộn làm việc để thết đãi khách. Gia đình này, bằng hữu của Chúa Giêsu, thường xuyên được đề cập đến trong sách Tin Mừng Luca (Lc 10:38-42) và trong sách Tin Mừng Gioan (Ga 11:1-39; 12:2).
– Lc 10:38: Ngôi nhà thân thiện ở làng Bêtania. “Khi ấy, Chúa Giêsu vào một làng kia và có một người phụ nữ tên là Máctha đón Người vào nhà.” Chúa Giêsu đang trên đường về Giêrusalem, nơi Người sẽ chết. Chúa đến nhà bà Máctha và bà đón chào Chúa. Sách Luca không nói rằng nhà bà Máctha ở làng Bêtania. Sách Tin Mừng Gioan nói cho chúng ta biết rằng nhà bà Máctha ở làng Bêtania, gần Giêrusalem. Chữ Bêtania có nghĩa là Nhà của Người Nghèo. Đó là một ngôi làng trên núi Cây Dầu, gần thành Giêrusalem. Khi Chúa Giêsu ở Giêrusalem, Chúa thường đến nhà của Máctha, Maria và Lagiarô (Ga 12:2).
– Thật là cảm kích khi thấy cách Chúa Giêsu vào và sống trong nhà của người ta: trong nhà của ông Phêrô (Mt 8:14), nhà ông Mátthêu (Mt 9:10), nhà ông Giairô (Mt 9:23), nhà ông Simon người Biệt Phái (Lc 7:36), nhà ông Simon người bị bệnh phung (Mc 14:3), nhà ông Giakêu (Lc 19:5). Viên đại đội trưởng đã thú nhận: “Tôi chẳng đáng để Thầy bước vào nhà tôi” (Mt 8:8). Người ta đã đi tìm Chúa Giêsu trong nhà của Người (Mt 9:28; Mc 1:33; 2:1; 3:20). Bốn người bạn của người bị bại liệt đã dỡ mái nhà để thả chiếc cáng người ấy nằm trên đó xuống và người đó đến trước nơi Chúa Giêsu đang giảng dạy cho dân chúng (Mc 2:4). Khi đi lên Giêrusalem, Chúa Giêsu đã dừng lại nhà của Máctha, Maria và Lagiarô (Ga 12:2). Khi Chúa sai các môn đệ đi rao giảng, nhiệm vụ của họ là phải vào nhà người ta và ban bình an cho nhà ấy (Mt 10:12-14; Mc 6:10; Lc 10:1-9).
– Lc 10:39-40: Thái độ của hai chị em. “Maria ngồi bên chân Chúa và nghe lời Người giảng dạy; Máctha thì tất bật lo việc phục vụ.” Hai thái độ quan trọng, luôn hiện diện trong đời sống của các Kitô hữu: Phải chú tâm vào Lời Chúa và phải chú ý đến nhu cầu của người khác. Trong mỗi thái độ đòi hỏi sự chú tâm hoàn toàn. Vì lý do này, cả hai sống trong sự căng thẳng liên tục được biểu lộ trong phản ứng của bà Máctha: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Điều này cũng được biểu lộ trong phản ứng của các Tông Đồ trước vấn nạn phát sinh trong cộng đoàn tại Giêrusalem. Việc phục vụ ăn uống đã chiếm mất tất cả thời gian của các ông và các ông đã không thể cống hiến đời mình hoàn toàn cho việc công bố Lời Chúa. Đây là lý do tại sao cộng đoàn đã họp nhau lại và các ông nói rằng: “Chúng tôi mà bỏ việc rao giảng Lời Chúa để lo việc ăn uống, là điều không phải” (Cv 6:2).
– Lc 10:41-42: Chúa Giêsu đáp lại: “Máctha, Máctha ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.” Bà Máctha muốn Maria phải hy sinh sự chú tâm cùa mình vào Lời Chúa và phải đi giúp bà trong việc phục vụ bữa ăn. Nhưng thái độ của một người không thể bị hy sinh để có lợi cho người kia. Điều cần thiết là phải đạt được sự cân bằng. Đó không phải là vấn đề của việc lựa chọn giữa đời sống chiêm niệm và đời sống hoạt động, như thể là cách sống trước thì tốt hơn là cách sống sau. Đó là vấn đề của việc tìm kiếm một sự phân công hợp lý giữa các công việc tông đồ và thừa tác vụ trong cộng đoàn. Căn cứ theo lời này của Chúa Giêsu, các Tông Đồ đã yêu cầu cộng đoàn chọn ra bảy phó tế (người phục vụ). Công việc phục vụ lương thực được giao phó cho các phó tế và theo cách này, các Tông Đồ có thể tiếp tục hoạt động mục vụ của họ: “để chuyên lo cầu nguyện và phục vụ Lời Chúa” (Cv 6:4). Đó không phải là vấn đề về việc cố gắng tìm kiếm trong lời này của Chúa Giêsu một lý lẽ tranh cãi để nói rằng đời sống chiêm niệm trong các đan viện thì đáng quý hơn là đời sống năng động của những người làm công việc mục vụ. Cả hai đời sống này đều có những việc phải làm để công bố Lời Chúa. Máctha không thể bắt Maria phải hy sinh việc chú tâm lắng nghe Lời Chúa. Lời giải thích của một nhà thần học thời Trung Cổ thật là đẹp. Cha Mestre Eckart, tu sĩ dòng Đa Minh, đã nói rằng: Bà Máctha đã biết cách làm việc và phục vụ tại bàn ăn mà không bị ảnh hưởng hoặc làm suy giảm trong bất kỳ cách nào, sự chú tâm của bà đến sự hiện diện và Lời của Thiên Chúa. Về phần bà Maria, ngài nói, hãy còn đang học hỏi nơi chân Chúa Giêsu. Đây là lý do mà bà ấy không thể bị gián đoạn. Bà Maria chọn phần tốt mà đối với bà là tốt hơn. Lời mô tả thái độ của bà Maria trước mặt Chúa Giêsu gợi nhớ lại một bà Maria khác. Người mà Chúa Giêsu đã nói về như sau: “Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ Lời Thiên Chúa” (Lc 11:28).
4. Một vài câu hỏi gợi ý
– Bạn cố gắng tìm sự quân bình trong cuộc sống của mình giữa mong muốn của bà Maria và điều lo lắng của bà Máctha như thế nào?
– Trong ý nghĩa câu trả lời của Chúa Giêsu nói với bà Máctha, các Tông Đồ biết cách tìm ra một giải pháp cho vấn nạn của cộng đoàn tại Giêrusalem. Việc suy niệm về Lời của Chúa Giêsu và các cử chỉ của Người có giúp soi sáng cho các vấn đề của đời tôi không?
5. Cầu nguyện:
Những công trình tay Chúa thực hiện
quả là chân thật và công minh.
Huấn lệnh Người ban đều chắc chắn,
bền vững đến muôn đời muôn thuở,
căn cứ vào sự thật lẽ ngay.
(Tv 111:7-8)