Mùa Giáng Sinh
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa, là Cha của chúng con,
Nhờ Đức Kitô, Con của Cha,
Niềm hy vọng vào sự sống vĩnh cửu hé nở trên thế giới của chúng con.
Xin Cha ban cho chúng con ánh sáng đức tin
Để chúng con có thể luôn nhận biết Người là Đấng Cứu Chuộc
Và tiến đến vinh quang của Vương Quốc Người
Nơi Người hằng sống và hằng trị với Cha và Chúa Thánh Thần,
trong sự hiệp nhất, đến muôn thuở muôn đời. Amen.
2. Bài Đọc Tin Mừng – Luca 4:14-22a
Khi ấy, Chúa Giêsu trở về Galilêa trong quyền năng của Thánh Thần và danh tiếng Người đồn khắp miền xung quanh. Người giảng dạy trong các hội đường của họ, và ai nấy đều ca tụng Người. Người đến Nagiarét là nơi Người sinh trưởng, và theo thói quen của Người, Người vào hội đường ngày Sabbát, và đứng dậy đọc sách. Người ta trao cho Người cuốn sách Tiên Tri Isaia. Người mở sách và gặp chỗ có chép rằng: “Thánh Thần Chúa ở trên tôi, vì Chúa đã xức dầu cho tôi, sai tôi đi rao giảng tin mừng cho người nghèo khó, chữa lành những người sầu khổ trong tâm hồn, loan tin giải thoát cho kẻ bị giam cầm, cho người mù được thấy, giải thoát người bị áp chế, công bố năm hồng ân của Thiên Chúa.”
Người xếp sách lại, trao cho viên phụ trách, đoạn ngồi xuống. Mọi người trong hội đường đều đưa mắt chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ rằng: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai các ngươi vừa nghe.” Và ai nấy đều công nhận lời Người và ngạc nhiên vì những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.
3. Suy Niệm
– Được Chúa Thánh Thần tác động, Chúa Giêsu trở về Galilêa và bắt đầu loan báo Tinh Mừng về Nước Trời. Sống trong cộng đoàn và giảng dạy trong các hội đường, Chúa trở về Nagiarét, nơi Người lớn lên. Chúa trở về với cộng đoàn, nơi Người sinh trưởng, đã tham gia vào việc cử hành các nghi thức – trong ba mươi năm. Vào ngày Sabbát, theo thói quen, Người đi đến hội đường cùng với mọi người và tham dự vào việc cử hành nghi thức.
– Chúa Giêsu đứng dậy và đọc. Người chọn một bài từ sách tiên tri Isaia nói về người nghèo khó, kẻ bị giam cầm, người mù lòa và kẻ bị áp chế. Văn bản phản ánh tình trạng của người dân Galilêa vào thời Chúa Giêsu. Nhân danh Thiên Chúa, Chúa Giêsu đứng lên bảo vệ sự sống của dân Người, và với lời của ngôn sứ Isaia, Người xác định sứ vụ của mình: loan báo Tin Mừng cho người nghèo khó, loan tin giải thoát cho kẻ bị giam cầm, phục hồi ánh sáng cho người mù, và giải thoát cho người bị áp chế. Trở lại với truyền thống cổ xưa của các ngôn sứ, Chúa công bố “năm hồng ân của Thiên Chúa”. Người công bố một năm đại xá. Chúa Giêsu muốn tái tạo lại cộng đoàn, gia tộc, theo cách mà một lần nữa nó có thể là biểu hiện niềm tin của họ vào Thiên Chúa! Và sau đó, vì Thiên Chúa là Cha của tất cả mọi người, thì tất cả chúng ta đều là anh em.
– Vào thời Israel cổ xưa, đại gia đình, gia tộc hoặc cộng đoàn, là căn bản để sống chung. Đó là sự bảo vệ của gia đình và dân tộc, việc bảo đảm quyền sở hữu đất đai, nguồn gốc chính của truyền thống, và sự bảo vệ dân chúng. Đó là cách cụ thể để thể hiện tình yêu Thiên Chúa trong tình yêu thương làng xóm. Bảo vệ gia tộc, cộng đoàn, cũng giống như bảo vệ Giao Ước với Thiên Chúa. Tại miền Galilêa thời Chúa Giêsu, có một sự phân biệt đôi, đó là sự phân biệt về chính trị của vua Hêrôđê Antipát (từ năm 4 trước Công Nguyên đến năm 39 sau Công Nguyên) và sự phân biệt về tôn giáo chính thức thuộc chính quyền. Điều này trở thành hệ thống khai thác và đàn áp chính trị của vua Hêrôđê Antipát được hỗ trợ bởi đế chế La Mã. Nhiều người không nhà, bị loại trừ, và không có việc làm (Lc 14:21; Mt 20:3, 5-6). Kết quả là gia tộc, cộng đoàn đã bị suy yếu. Gia đình và người dân vẫn không có sự hỗ trợ nào, không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Tôn giáo chính thức được duy trì bởi các vị có thẩm quyền về tôn giáo thời ấy, thay vì củng cố cộng đoàn theo cách mà nó có thể tiếp nhận và chào đón những kẻ bị loại trừ, thì lại càng củng cố sự phân biệt này nhiều hơn nữa. Lề luật của Thiên Chúa đã được dùng để hợp pháp hóa việc loại trừ nhiều người: phụ nữ, trẻ em, người Samaritan, ngoại kiều, người phong cùi, kẻ bị quỷ ám, người thu thế, bệnh nhân, người què cụt, người tàn tật. Nó hoàn toàn trái ngược lại với tình huynh đệ mà Thiên Chúa đã ước mơ cho tất cả mọi người! Đây là tình trạng kinh tế và chính trị, cũng như hệ thống tư tưởng tôn giáo. Mọi thứ bị âm mưu làm suy yếu cộng đoàn địa phương và cản trở sự hiển trị của Nước Trời. Chương trình của Chúa Giêsu, theo lời ngôn sứ Isaia, đã đưa ra một lựa chọn khác.
– Sau khi đọc xong bài đọc, Chúa Giêsu đã cập nhật văn bản bằng cách áp dụng nó vào cuộc sống của người dân, nói rằng: “Hôm nay, đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh tai các ngươi vừa nghe!” Cách Người nối kết bài kinh thánh với cuộc sống của người dân tạo ra phản ứng trái chiều. Một số người đã ngạc nhiên và thán phục. Một số khác thì phản ứng tiêu cực. Một số người đã cảm thấy chướng tai và không muốn dính dáng đến Người. Họ nói rằng: “Ông này không phải là con ông Giuse đó sao?” (Lc 4:22). Tại sao họ lại cảm thấy chướng tai? Bởi vì Chúa Giêsu bảo họ nên chấp nhận và đón tiếp những kẻ nghèo khó, người mù lòa, kẻ bị áp chế. Nhưng họ đã không chấp nhận lời khuyên của Người. Và vì thế, khi Chúa đưa ra chương trình chấp nhận những người bị loại trừ, thì chính Người cũng bị loại trừ!
4. Một vài câu hỏi cá nhân
– Chúa Giêsu đã nối kết niềm tin vào Thiên Chúa với tình trạng xã hội của dân tộc Chúa. Đức tin của tôi nơi Thiên Chúa được sống như thế nào?
– Nơi tôi ở, có những người mù lòa, kẻ bị giam cầm, hoặc bị áp chế không? Tôi đối xử với họ như thế nào?
– Tôi đối xử với người nhập cư và khách ngoại kiều như thế nào? Có phải với sự bao bọc và tình yêu thương hay không? Tôi cũng có dùng “luật lệ” để phân biệt người ta không?
5. Lời nguyện kết
Danh thơm Người sẽ trường tồn vạn kỷ,
Nức tiếng gần xa dưới ánh mặt trời.
Ước gì mọi sắc tộc trần gian, nhờ Người được chúc lành,
Và muôn dân thiên hạ ngợi khen Người có phúc
(Tv 72:17)