
Như thế, ngay từ đầu, các đan sĩ Cát-Minh tiên khởi đã phó mình cho sự che chở của Đức Mẹ Maria. Chắc chắn họ đã nhìn thầy nơi Ngài mẫu gương trọn hảo cho đời sống chiêm niệm. Quả thế, làm thế nào phục vụ Chúa Giêsu “với tâm hồn trong sáng và lương tâm ngay lành” (như Quy Luật dạy) mà không nhìn ngắm Mẹ Chí Thánh của Ngài?

Và theo một hình ảnh Kinh Thánh đã trở thành truyền thống trong Đan Viện, Đức Mẹ Maria là sắc đẹp, là vẻ huy hoàng diễm lệ của Cát-Minh. Địa danh vốn được ngưỡng mộ ấy có nghĩa “cánh vườn” gợi đến thực tại tâm linh: Đức Mẹ Maria là cánh vườn của Thiên Chúa. Các ẩn sĩ đầu tiên đã bị chinh phục bởi vẻ trong sáng của Đức Mẹ. Mẹ thật xinh đẹp nhờ chính vinh quang của Ngôi Lời.
Cho nên không có gì phải ngạc nhiên khi họ muốn thuộc về Đức Mẹ Maria. Đó chẳng phải là ý nghĩa của mảnh áo Đức Bà (đã do Đức Mẹ Maria ban cho thánh Simon Stock hồi thế kỷ 13), dấu chỉ hữu hình của sự lệ thuộc tâm linh? Chắc hẳn là thế rồi. Mặc lấy mảnh áo Đức Bà là mặc lấy sự hiện diện của Ngài để dần dần tiến sâu vào đời sống nội tâm kỳ diệu với Ngài.
Trong đêm tối đức tin, Đức Mẹ là ngôi sao dẫn vào cõi lòng của Thiên Chúa. Đức Mẹ càng là Nữ Vương đời tôi, Chúa Thánh Thần càng trở nên sự sống cho tôi…
Cát-Minh “hoàn toàn thuộc về Mẹ Maria”. Cát-Minh muốn cùng với Đức Mẹ Maria sống lại tất cả các mầu nhiệm của Con Ngài…
Tu huynh Marie Michel – Nhà văn Hương Vĩnh