Bạn thân mến, chúng ta biết rằng mọi tín hữu Kitô đều đã lãnh nhận một nghi thức tôn giáo đầu tiên gọi là Phép Rửa (hay còn gọi là Bí Tích Rửa Tội, Bí Tích Thánh Tẩy). Một cách tổng quát, Phép Rửa là “nền tảng của toàn bộ đời sống Ki-tô hữu, là cửa ngõ dẫn vào đời sống thần linh và mọi Bí Tích khác. Nhờ Bí Tích Thánh Tẩy, chúng ta được giải thoát khỏi tội lỗi và tái sinh làm con cái Thiên Chúa, trở thành chi thể của Ðức Ki-tô, được tháp nhập vào Hội Thánh và tham dự sứ mạng của Hội Thánh” (xem GLGHCG số 1213). Nhưng bạn mến, nếu ta đem áp dụng định nghĩa trên vào trong Phép Rửa của Đức Giêsu mà chúng ta đang mừng kính ngày hôm nay, ta sẽ gặp ngay một khó khăn sau đây. Mời bạn cùng suy tư.
Phép Rửa có tác dụng giải thoát người lãnh nhận khỏi tội lỗi. Nhưng Đức Giêsu không bao giờ có tội. Tại sao Người lại chấp nhận chịu phép rửa của Gioan Tẩy Giả là phép rửa không hoàn hảo (“bằng nước”), chỉ có tính cách giúp khơi dậy lòng sám hối, chuẩn bị người ta đón nhận một Phép Rửa khác của chính Đấng Thiên Sai (“bằng lửa và Thánh Thần”) khi Người xuất hiện? Thêm nữa, Đức Giêsu là Con Duy Nhất của Thiên Chúa, chẳng lẽ Người cũng phải tỏ lòng ăn năn sám hối? Đương nhiên là không! Vậy ta phải hiểu thế nào đây? Mời bạn chiêm ngắm dung mạo của Thầy Giêsu để hiểu Thầy hơn.
Hôm ấy, một dòng người đông đảo đủ mọi thành phần đang từ từ tiến đến chỗ Gioan để xin lãnh phép rửa của ông. Trong đám đông ấy, có kẻ đang cắn rứt lương tâm. Có người đau khổ vì lạc xa tình Chúa đã bao năm. Có mặc cảm tự ti vì quá khứ bê tha đè nặng cõi lòng. Có hoang mang bối rối của kiếp long đong. Có những sợ hãi tràn ngập tâm tư. Có ánh mắt đã nhạt nhòa trong sầu muộn. Có tiếng đấm ngực ăn năn. Có nát tan vì bội phản. Có hối hận của vong ân. Có chán nản chỉ muốn buông xuôi. Có bờ môi khép chặt từ lâu chẳng nụ cười. Có mờ mịt không nhìn thấy tương lai. Cả một dòng người đang lầm lũi trong đủ loại bóng tối và gánh nặng.
Bỗng nhiên, Thầy xuất hiện, chẳng lớn tiếng tỏ mình là ai mà thầm lặng hoà mình vào dòng người. Thầy nhẹ nhàng đến bên họ tựa một làn gió. Cuộc đời vẫn như không có gì xảy ra. Làn gió Giêsu hoà vào dòng người ấy mà khẽ chạm đến từng con người bằng xương bằng thịt. Làn gió vô cùng mãnh liệt ấy đang nhẹ nhàng thổi hơi mát sự sống mới vào sa mạc cuộc đời. Giêsu ôm họ vào tim mình bằng trân trọng và nâng niu. Họ đụng chạm vào Thiên Chúa đấy mà chẳng hề hay biết bởi Người đã trở nên một với họ. Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng Giêsu cũng giống bao kẻ khác. Còn Thầy, Thầy không những biết mình là ai mà còn biết những con người đau khổ này đang cần gì. Họ cần được biết rằng Thiên Chúa yêu họ hết lòng và Thiên Chúa ấy đang ở giữa họ. Thầy chính là Thiên Chúa ấy nhưng Thầy chọn đến với họ một cách thật nhẹ nhàng vì Thầy sợ làm họ sợ!
Bạn thân mến, điều đang diễn ra hôm nay sẽ tiếp tục trong suốt những tháng ngày còn lại của đời Thầy. Dần dần, người ta bắt đầu nhận ra diện mạo thật của Thầy: Thiên Chúa tình yêu. Chẳng bao lâu sau đó, muôn người đủ loại thành phần tuôn đến để tìm lại sự sống, tìm lại tự tin, tìm lại hy vọng, tìm lại phẩm giá, tìm lại chính mình, tìm lại hạnh phúc. Cõi lòng tan nát được chữa lành. Tâm hồn thất vọng được hồi sinh. Mảnh đời xáo động được an bình. Nhiều người sẽ hiểu hơn Giêsu là ai: một Thiên Chúa tự hạ và tận hiến. Người ta sẽ nghe Phao-lô, một người đã từng đi bắt bớ những ai tin vào Thầy, ca vang lên rằng:
“Ðức Giêsu Kitô
vốn dĩ là Thiên Chúa
mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,
nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang
mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân
sống như người trần thế.
Người lại còn hạ mình,
vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,
chết trên cây thập tự.” (Pl 2, 6-8)
“Thiên Chúa chứng tỏ tình yêu cho chúng ta, đó là: ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi, Ðức Kitô đã chết vì chúng ta.” (Rm 5:8), và “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống mà là chính Đức Kitô sống trong tôi.” (Gl 2:20)
Bạn mến, khi ta lãnh nhận Phép Rửa, bên cạnh được thanh tẩy tội lỗi của mình, ta được sinh vào trong một cộng đoàn đức tin, trở nên một thành viên chính thức của gia đình Thầy Giêsu. Thêm nữa, bạn biết đấy, ngay khi Thầy Giêsu bước lên từ dòng nước sông Gio-đan thì các tầng trời mở ra, Chúa Thánh Linh ngự xuống trên Thầy và có tiếng Chúa Cha phán rằng: “Đây là Con Ta yêu dấu, đẹp lòng Ta mọi đàng.[1]…Hãy vâng nghe lời Người!”( Mt 3:17; Mc 9:7) Như thế, một khi đã tháp nhập vào sự sống của Thầy và trở nên thành viên trong gia đình của Thầy, ta cũng đảm nhận cho mình sứ mạng của Thầy. Sứ mạng ấy không là gì khác ngoài việc thể hiện tình yêu Thiên Chúa qua cuộc sống cụ thể của mình cho anh chị em xung quanh. Có thể đôi khi tụi mình cảm thấy khó sống yêu thương như Thầy, nhưng đó là điều đẹp nhất và tầm vóc nhất cho cuộc đời con người của tụi mình, bạn nhỉ! Những lúc thấy khó khăn và bị cám dỗ bỏ cuộc, mong rằng tụi mình nhớ lời bảo đảm này: “Trong thế gian, anh em sẽ gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian. …Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Ga 16:33; Mt 28:20)
Giuse Việt, O.Carm.