Home / Tin Tức / XIN VÂNG Ý CHA

XIN VÂNG Ý CHA

Francis X. Pio Nguyễn Văn Khoa, O.Carm.
“Khi Đức Giêsu đang dùng bữa tại nhà ông Mát-thêu, có nhiều người thu thuế và người tội lỗi kéo đến, cùng ăn với Người và các môn đệ. Thấy vậy, những người Pharisêu nói với các môn đệ Người rằng: ‘Tại sao Thầy các anh lại ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi?’ ” (Mt. 9:10-11).
Trong cuộc sống, không ít lần chúng ta từng đặt những câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ “tại sao?”. Tại sao cái số của tôi lại vất vả đến thế, làm việc từ sáng đến chiều mà nghèo vẫn hoàn nghèo, nợ nần chồng chất? Tại sao tôi không được mạnh khỏe như người khác mà bệnh này chưa qua bệnh kia đã đến? Và còn rất nhiều những câu hỏi tại sao, từ những câu đơn giản có liên quan tới đời sống vật chất như: cơm, áo, gạo, tiền đến những câu phức tạp hơn có liên quan tới đời sống tâm linh như: Thiên Chúa là ai? Con người từ đâu mà có và sẽ đi về đâu?
Mt. CarmelTrong đoạn Tin Mừng nêu trên, khi thấy Chúa Giêsu ngồi cùng bàn với những người thu thuế và tội lỗi, người Pharisêu đã đặt câu hỏi “tại sao?”. Thầy của các anh là Chúa đấy mà lại làm cái việc như vậy sao? Chúa không được phép làm như thế, làm như vậy là sai, là tự hạ phẩm giá của mình, là ô uế và vi phạm luật. Họ đang trách Chúa. Họ muốn làm “quân sư” cho Chúa, họ muốn dạy Chúa phải làm thế nào mới là đúng? Họ muốn Chúa phải nói và làm theo cái nhìn và cách nghĩ của họ.
Chúng ta cùng nhìn lại cuộc đời của tổ phụ Abraham để nhận thấy nơi ông một lòng tin và sự vâng phục tuyệt đối vào Thiên Chúa. Mãi đến năm một trăm tuổi, Sara mới sinh cho Abraham một người con. Đây là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Abraham kể từ ngày ông được Thiên Chúa kêu gọi ra đi đến vùng đất hứa. Có thể nói Isaác như một món quà và là bằng chứng rõ rệt Thiên Chúa sắp thực hiện những gì Ngài đã hứa với ông và dòng dõi của ông. Nhưng vào năm Isaác lên mười hai tuổi, Thiên Chúa lại muốn ông sát tế nó cho Ngài. Thiên Chúa muốn thử ông ở mức độ cao nhất là dâng cho Ngài Isaác, người con mà ông quý nhất trên cõi đời này. Abraham biết một khi Isaác chết đi, ông sẽ chẳng còn ai để thừa kế, nối nghiệp. Rồi cái dòng dõi “đông như sao trên trời, như cát bãi biển” của ông nữa, làm sao thực hiện được đây?
Thế nhưng Abraham không hề hỏi “tại sao Chúa muốn ông làm như vậy?”, ông không hồ nghi về tương lai của chính ông cũng như dân tộc ông. Kinh Thánh ghi rõ, ngay sáng hôm sau, Abraham dẫn con lên đường đến nơi Thiên Chúa chỉ để sát tế con theo lệnh của Ngài.
Nếu Abraham làm như vậy trong thời đại chúng ta, chắc chắn mọi người sẽ nói “ông là người điên”. Vì chỉ có người điên mới nhẫn tâm cầm dao giết hại chính con của mình, chỉ có người điên mới làm cái việc mà biết trước sẽ kết liễu tương lai.
Abraham không hề điên, ông rất tỉnh táo và khôn ngoan vì biết đặt trọn niềm tin và tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Ông biết rằng với cái tuổi gần đất xa trời mà Chúa còn ban cho ông có được một người con, vậy thì còn điều gì mà Thiên Chúa không làm được? Dù ông không hiểu Chúa muốn gì khi bảo ông sát tế Isaác cho Ngài, nhưng ông không nao núng, ông đã từng cảm nghiệm được tình thương và sự quan phòng của Chúa, ông tin điều Chúa muốn ông làm là tốt. Thiên Chúa muốn thử lòng Abraham, muốn ông dấn thân tuyệt đối trong cuộc hành trình đức tin, và ông đã đáp trả cách tích cực và mau mắn.
Abraham xưa, Thiên Chúa muốn thử lòng ông qua việc sát tế Isaác. Chúa Giêsu còn cao cả hơn gấp vạn lần về sự vâng phục thánh ý. Trong lúc cầu nguyện tại vườn Giêtsimani, là một con người như chúng ta, Chúa Giêsu cũng yếu đuối và sợ hãi khi phải đối diện giữa sự sống và cái chết. Mồ hôi của Người như những giọt máu rơi xuống đất, Ngài xao xuyến và lo lắng: “Lạy Cha, nếu có thể được thì xin cho con khỏi uống chén đắng này” (Mt. 26:39a). Cũng như Abraham, Chúa Giêsu cũng không hề hỏi “tại sao?”. Nhưng đoạn cuối của câu Kinh Thánh này là một sự vâng phục tuyệt vời: “Nhưng đừng theo ý Con, một xin vâng ý Cha” (Mt. 26:39 b).
Thiên Chúa hằng ngày vẫn mời gọi chúng ta vác thập giá. Có những thập giá nhẹ nhàng, có những thập giá nặng nề đôi khi tưởng chừng không sao vác nổi khiến chúng ta ngừng lại, suy nghĩ và thường đặt ra câu hỏi “tại sao?”. Thiên Chúa có yêu tôi không? Chúa có công bằng không khi đặt lên vai tôi thập giá quá sức tôi. Phải chăng Chúa đang phạt tôi? Và còn rất nhiều những câu hỏi tại sao nữa.
Một cách vô tình chúng ta lại suy nghĩ và hành động như những người Pharisêu xưa. Chúng ta đang trách Chúa. Chúa làm như vậy là sai, không công bằng? Chúng ta muốn dạy Chúa phải làm thế này hay thế kia thì mới đúng.
Hãy nhìn vào gương của tổ phụ Abraham. Chắc hẳn Chúa chưa mời gọi chúng ta phải sát tế chính đứa con quý giá nhất, hay điều gì quý giá nhất như Chúa đã từng thử thách Abraham.
Hãy nhìn vào gương Chúa Giêsu. Chắc hẳn Thiên Chúa chưa mời gọi chúng ta phải hiến tế chính mạng sống của mình như Chúa Con hy sinh và chết trên thánh giá.
Thập giá Chúa gửi đến cho chúng ta hằng ngày, chính là lời Ngài mời gọi chúng ta dấn thân vào cuộc hành trình đức tin. Trong cuộc hành trình đó, không phải lúc nào chúng ta cũng bước đi trong ánh sáng để nhận ra ý Chúa một cách rõ ràng. Nhưng có lúc bóng đêm dày đặc bao phủ, có những lúc hồ nghi, nao núng, thất vọng và buồn phiền. Chính những lúc ấy là lúc chúng ta đang được mời gọi đến với Chúa trong vườn Giêtsimani. Chúng ta có mạnh dạn đáp trả “xin vâng ý Cha” như Chúa Giêsu không? Hay chúng ta lại như người Pharisêu chất vấn “tại sao?” với Chúa.
Câu trả lời tùy thuộc vào chính bản thân mỗi người đó!

Check Also

THÁNH LỄ MỪNG KÍNH TRỌNG THỂ ĐỨC MẸ CÁT MINH – HỒNG ÂN THÁNH HIẾN TRONG DÒNG BA CÁT MINH

Sáng ngày 16/07/2024 vừa qua, tại Tu viện Thánh Giuse Quận 9, thành phố Thủ …