Chút tâm tình cuối năm học – đời sống ứng sinh Cát Minh
Thưa Chúa Giêsu,
Năm học của con đang dần khép lại. Con thấy lòng mình có chút gì đó giống như một chiếc lá nhỏ, khẽ đung đưa trong gió, vừa vui mừng vì đã qua một chặng đường, vừa rụt rè nhìn lại những bước chân chưa vững của mình.
Con không có điều gì thật đáng kể để kể cho Chúa nghe… Nhưng vì Chúa thích những gì đơn sơ, nên con xin kể lại cho Chúa, như một người con nhỏ kể chuyện cho bố của mình nghe.
Những ngày đầu là ứng sinh, con thật sự sợ. Mọi thứ đều mới mẻ. Những con người mới. Cách sống mới. Nếp cầu nguyện, học hành, lao động – tất cả đều không giống với cuộc sống trước kia của con. Con thấy mình vụng về, chậm hiểu, lóng ngóng trong cả lời ăn tiếng nói và việc làm. Có lúc con lỡ lời khiến anh em buồn. Có lúc con mỏi mệt cả thân xác lẫn tâm hồn, chỉ muốn trốn vào một góc cho qua ngày. Nhưng rồi… chẳng hiểu sao, mỗi lần con tưởng mình sắp buông xuôi thì lại có những người anh em nhìn con, mỉm cười hoặc chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm là lòng con lại ấm lên như được Chúa chạm vào. Có khi là những người anh em âm thầm dọn giúp phần việc của con khi con đang mệt. Những điều nhỏ bé ấy như ngọn lửa ấm sưởi lòng con, và con nhận ra, Chúa đang yêu con qua những người anh em đang sống bên con mỗi ngày.
Có lẽ điều chạm đến lòng con sâu đậm nhất trong năm học này chính là tình thương âm thầm và kiên nhẫn của các anh đào tạo. Con biết mình còn nhiều thiếu sót, vụng về cả trong cách sống lẫn lời nói. Thế nhưng, các anh không trách mắng, không nặng lời. Nhiều khi, chỉ là một ánh nhìn nhẹ, một cái gật đầu thật khẽ… nhưng con cảm nhận được cả một tấm lòng bao dung và đầy tin tưởng. Những điều nhỏ bé ấy chạm vào tim con, âm thầm nâng con dậy, giúp con muốn cố gắng hơn.
Con thấy mình giống như một đứa trẻ đang tập đi: chập chững, dễ ngã, dễ lạc… nhưng luôn có người bên cạnh, sẵn sàng đỡ con đứng dậy. Chính trong tình thương ấy, con học dần cách khiêm nhường để nhận ra mình còn yếu đuối, và cũng học được cách tin rằng: yếu đuối không phải là điều khiến con bị bỏ rơi, mà là nơi Chúa đến gần và huấn luyện con bằng tình yêu.
Có lẽ cũng vì con yếu đuối như thế, nên cả trong đời sống cầu nguyện, con cũng vẫn còn rất non nớt. Nhiều khi con đến với Chúa mà tâm trí lại lạc đâu mất, lúc thì buồn ngủ, lúc lại chán nản, khô khan. Con thấy mình chẳng có gì để dâng, chẳng làm được một lời nguyện cho ra hồn. Nhưng rồi con nhớ lời của chị Thánh Têrêsa: “Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên cùng Chúa, là một ánh nhìn hướng về trời.” Thế là con thôi không cố gắng gượng ép gì nữa. Con chỉ ngồi đó, đơn sơ thưa với Chúa: “Con ở đây, Chúa biết con rồi.” Và thật lạ lùng… chính trong những giây phút tưởng như trống rỗng ấy, lòng con lại trở nên nhẹ nhàng hơn. Con tin rằng Chúa vẫn đang âm thầm chăm sóc linh hồn con như một người Cha kiên nhẫn, dịu dàng, không ngừng chờ đợi con lớn lên từng chút một.
Càng sống trong linh đạo Cát Minh, con càng hiểu rằng: cầu nguyện không phải là để “làm gì đó cho Chúa”, nhưng là để ở bên Chúa, để Người làm việc nơi con. Như Mẹ Maria lặng thinh dưới chân Thánh Giá, con cũng muốn học lấy sự thinh lặng ấy – không cần nhiều lời, chỉ cần một tấm lòng tín thác và yêu mến.
Con biết mình còn nhiều giới hạn. Con biết con chưa giỏi trong việc học, chưa khéo léo trong công việc, chưa trưởng thành trong suy nghĩ. Nhưng con vẫn cố gắng từng ngày, theo cách nhỏ bé của con. Mỗi khi ngồi vào bàn học, con lại thầm xin Chúa giúp con học không vì điểm số hay danh tiếng, mà là để hiểu biết hơn về Chúa. Mỗi khi con làm việc, con xin Chúa giúp con làm với tình yêu, dù chỉ là quét nhà hay nhặt rau… Và mỗi khi con làm sai, con cũng xin Chúa đừng rời xa con, đừng để con mất hy vọng.
Nhờ sống trong cộng đoàn, con dần nhận ra vẻ đẹp của đời sống huynh đệ trong linh đạo Cát Minh. Sống với nhau không phải để ai cũng giống ai, nhưng là để học yêu thương nhau giữa những khác biệt. Có những anh em làm con vui, và cũng có những anh em làm con khó chịu… nhưng rồi con hiểu: chính những người anh em đó giúp con lớn lên trong lòng kiên nhẫn và quảng đại. Mỗi anh em là một món quà Chúa gửi đến cho con – không ai là dư thừa, không ai hiện diện cách ngẫu nhiên.
Còn phục vụ… con học được rằng, không cần đi đâu xa mới gọi là phục vụ. Nó bắt đầu từ cây chổi trong tay, từ cái bát trong bồn, từ những việc âm thầm chẳng ai thấy… Con muốn sống như chị Thánh Têrêsa: “Làm những việc nhỏ với một tình yêu lớn.” Dù con hiểu điều đó, nhưng con cũng phải thú thật rằng: Có lúc con mệt, có lúc con lười, có lúc con tự cho phép mình bỏ qua… Thế nhưng chính trong những lần như thế, con lại càng thấy mình cần Chúa hơn bao giờ hết. Con xin Chúa dạy con biết cúi xuống cách âm thầm, phục vụ cách hiền lành, và yêu thương ngay trong những việc bé nhỏ nhất hằng ngày.
Lạy Chúa,
Con không có gì để dâng Chúa ngoài một tâm hồn bé nhỏ – đầy thiếu sót nhưng luôn muốn được yêu mến Chúa nhiều hơn mỗi ngày. Con cảm ơn Chúa vì đã không chán con, dù con thường yếu đuối, chậm chạp và dễ nản lòng.
Con cũng cảm ơn các anh đào tạo – những người đã yêu thương, nâng đỡ con bằng ánh mắt hiền lành, lời nhắc nhở nhẹ nhàng và sự hiện diện đầy kiên nhẫn. Con cảm ơn anh em trong cộng đoàn Têrêsa – những người anh em sẵn lòng đón nhận con, đồng hành với con, và cho con cơ hội được lớn lên trong tình huynh đệ.
Con xin Chúa cho con được ở lại trong ơn gọi này, như một bông hoa nhỏ trong vườn Cát Minh, dù không nổi bật, nhưng luôn hướng về Chúa.
Cuối cùng, con xin dâng năm học này cho Chúa như một bước chân nhỏ trên sườn núi Cát Minh – tuy còn chậm chạp, mỏi mệt, nhưng luôn hướng về đỉnh cao là chính Chúa. Xin Chúa vui nhận những bước chân bé nhỏ ấy, và xin cho mỗi bước con đi không chỉ đưa con gần Chúa hơn, mà cũng giúp con đến gần tha nhân hơn.
Tháng 6/2025
Giuse Hợp