Cảm nhận sau chuyến mục vụ tại Họ Đạo Kênh Nước Lên – Cà Mau

Một trong những công việc tôi được phân công trong kỳ học hè này là giúp các em tìm hiểu một phần Tin Mừng Mác-cô, trong đó có chương 16. Trước mỗi buổi dạy, tôi luôn dành thời gian đọc, suy niệm và cầu nguyện để chuẩn bị cách tốt nhất, không chỉ về kiến thức mà còn về tâm hồn. Và có một khoảnh khắc câu Lời Chúa: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16, 15) đã vang lên như một lời chất vấn và là một thách đố lớn đối với tôi. Một đòi hỏi kép: trước hết, đây là “Tin Mừng”; và thứ hai là Tin Mừng “cho mọi loài thụ tạo”, vượt xa mọi ranh giới chật hẹp của những gì tôi vẫn quen thuộc.
Chương trình sinh hoạt hè ở Họ Đạo Kênh Nước Lên diễn ra khá kín: bắt đầu bằng Thánh lễ sáng lúc 5h15, rồi liên tục các tiết học, sinh hoạt, cầu nguyện và vui chơi kéo dài cho đến 9h30 tối. Trong lịch trình bận rộn ấy, mỗi người gần như có khá ít khoảng trống để nghỉ ngơi; ai nấy phải tranh thủ để tự tìm lấy một “không gian riêng” mà bồi dưỡng lại tinh thần cho mình. Thêm vào đó, việc đồng hành với các em, mỗi em một tính cách khác nhau — có em ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng cũng có em hiếu động, ham chơi, dễ nản khi phải tiếp nhận chương trình học khá nặng — buộc tôi phải học cách kiên nhẫn, linh hoạt và khéo léo để khích lệ và nâng đỡ các em.
Trong một không gian mà công việc đã lấy đi kha khá năng lượng của tôi, đến mức có ngày tôi cảm giác như mình đã cạn hẳn những cảm xúc tích cực; sự mệt nhoài đã xâm chiếm cả tinh thần lẫn thể xác của tôi. Liệu khi ấy tôi còn có thể cáng đáng được lời mời gọi “rao giảng Tin Mừng” được hay không? Và trong những không gian chật kín những hoạt động thì đâu là lúc mà tôi gọi đó là Tin Mừng.
Chính trong những giây phút nghi vấn và yếu đuối ấy, tôi chợt hiểu ra rằng: trước khi tôi có thể trở thành người loan báo, tôi phải để mình được đón nhận Tin Mừng trước. Tôi bắt đầu nhận ra Tin Mừng đang âm thầm đến với tôi trong nụ cười rạng rỡ của những em nhỏ khi chơi đùa, trong ánh mắt đầy tự hào và yêu thương của những bậc phụ huynh đứng dõi theo con mình từ xa, trong những giọt mồ hôi lặng lẽ của các tu sĩ lúc lao tác, và cả trong tiếng hò reo hào hứng của các em khi tham gia trò chơi đố vui Kinh Thánh. Mỗi khoảnh khắc nhỏ ấy đã trở thành một “lời rao giảng sống”, một minh chứng sống động của Tin Mừng. Để rồi giữa guồng quay tất bật ấy, tôi nhận ra vẫn có những khoảng không nho nhỏ để tâm hồn tôi lắng lại, khắc ghi những “hình ảnh Tin Mừng” — những bài học chân thật về đức tin, về sự cho đi, về sự đồng hành và sẻ chia.

Và cũng giây phút ấy tôi chợt nhận ra rằng việc đón nhận lời mời gọi đi loan báo Tin Mừng dễ dẫn tôi tới suy nghĩ tôi đang có một Tin Mừng để mang tới nơi chưa có Tin Mừng. Nhưng càng suy tư tôi càng thấy rằng cách nghĩ này chưa thật sự chuẩn xác. Tin Mừng không phải là điều tôi đã sở hữu trọn vẹn và mang đến như một “người hùng”, mà đúng hơn, Thiên Chúa đã và đang hiện diện nơi mỗi người, mỗi cộng đoàn trước khi tôi kịp đặt chân đến. Tôi chỉ là một người bạn đồng hành được mời gọi cùng nhau khám phá, đánh thức và nuôi dưỡng những hạt mầm Tin Mừng đã âm ỉ trong lòng mỗi người, mỗi nơi chốn.
Từ đó, tôi cũng hiểu rằng: nếu một ánh mắt, một nụ cười, hay một cử chỉ yêu thương có thể làm ngày sống của tôi bừng sáng, thì chính tôi cũng được mời gọi trở thành khí cụ mang lại niềm vui, ánh sáng và hy vọng cho người khác. Khi ấy, trước mắt tôi không còn là những em “quậy phá” hay “lười học”, mà là những tâm hồn đang cần được nâng đỡ, dìu dắt và yêu thương.
Suy tư ấy đã trở thành nguồn lực nâng đỡ tôi vượt qua sự mệt mỏi, giúp tôi hoàn thành những trách vụ được trao với một trái tim rộng mở hơn. Và điều này cũng chính là chiếc chìa khóa mở ra thách đố thứ hai: loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo. Tôi nhận ra rằng, mọi không gian và thời gian đều chứa đựng những khoảnh khắc thánh thiêng, nếu tôi biết để cho Thiên Chúa thấm nhập. Chính Ngài đã hiện diện trong từng chi tiết đời thường, biến mọi ngóc ngách của cuộc sống — dù là tiếng cười rộn ràng, tiếng lá xào xạc hay giọt mồ hôi âm thầm — trở thành nơi cư ngụ của Thiên Chúa.
Chuyến mục vụ tại Họ Đạo Kênh Nước Lên đã giúp tôi khám phá sâu hơn căn tính của một người được sai đi: không phải để “làm cho xong việc”, mà để trở thành chứng nhân của Tin Mừng, dẫu ở những nơi nhỏ bé và âm thầm nhất. Tôi trở về với tâm hồn mang theo bài học mới: bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể trở thành “Tin Mừng sống động” nếu tôi để cho chính mình trước hết được Tin Mừng chạm đến và làm bừng sáng.
Tháng 7- 2025
Dominic Lê Thanh Phong
Dòng Cát Minh Việt Nam Sống Trung Thành Theo Đức Kitô