Hôm nay là Chúa Nhật Chúa Chiên Lành. Tôi ngồi suy tư hướng về cây Thánh Giá trong nhà nguyện nhỏ của cộng đoàn, lòng bỗng chùng xuống khi nghe lời Chúa vang lên:
“Tôi là mục tử nhân lành. Mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên.” (Ga 10,11)
Lúc ấy, tôi đã nhắm mắt lại và để câu Lời Chúa ấy ngân lên trong lòng… như một tiếng gọi rất xa mà lại rất gần.
Lạy Chúa, câu Lời Chúa ấy từng là nguồn cảm hứng trong ngày con bước vào đời tu. Con muốn nên giống Chúa – vị mục tử tốt lành. Con đã từng mơ mình sẽ trở nên một tu sĩ nhiệt thành, hiền lành, phục vụ với tất cả yêu mến. Con đã từng khóc vì xúc động trong những giờ cầu nguyện đầu tiên trong nhà nguyện này.
Nhưng rồi… thời gian trôi. Đời sống tu trì không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng như chiều nay. Có những ngày nặng trĩu, những tuần tháng khô khan, những lần con lặng lẽ tự hỏi:
“Tại sao con lại ở đây?”
“Liệu con có đang sống thật với ơn gọi của mình không?”
Con làm việc, con hiện diện, con cầu nguyện… nhưng có khi lòng con không có Chúa. Có lúc con thấy mình chỉ đang làm cho xong. Có lúc con tránh né những người anh em khó chịu, khép lại với người khác để đỡ tổn thương. Có lúc con đứng trước Nhà Tạm, mà cảm giác trống rỗng đến kỳ lạ.
Và con sợ…
Sợ mình đã sống như người chăn thuê – có mặt đó, nhưng không còn trái tim.
Rồi trong buổi chiều này… Chúa vẫn dịu dàng nhìn con
Không hiểu vì sao, chiều nay Lời Chúa ngân vang trong đầu con, như thấm vào con cách khác. Không ồn ào. Không lên án. Chỉ nhẹ nhàng như làn gió thổi qua tâm hồn mệt mỏi.
“Ta là mục tử nhân lành.”
Một câu nói… nhưng chứa đựng cả một trái tim.
Trái tim ấy vẫn yêu con, khi con yếu đuối.
Vẫn gọi con, khi con hoang mang
Vẫn chờ con, khi con khép lòng lại.
Và quan trọng nhất: trái tim ấy không hề từ chối con, dù con chẳng còn sốt sắng như những ngày đầu.
Vậy, hóa ra ơn gọi: không phải là trở nên hoàn hảo, nhưng là dám ở lại.
Lạy Chúa, chiều nay con thấy rõ: Chúa không gọi con để trở nên một người tu sĩ không tì vết.
Chúa chỉ mời con trung tín trong điều bé nhỏ, ở lại cả khi mệt mỏi, yêu thương ngay cả khi không được yêu lại.
Nếu mỗi ngày con có thể lắng nghe người khác một chút nữa, cầu nguyện sâu hơn một chút, phục vụ âm thầm hơn một chút, tha thứ nhiều hơn một chút… thì có lẽ, con đang nên giống Chúa – Đấng mục tử âm thầm bước giữa đời, không phô trương, chỉ trao ban.
Con không cần làm điều gì lớn lao để được Chúa yêu. Con chỉ cần ở lại trong trái tim Mục Tử – và sống đời tu bằng chính con người thật của mình, với tất cả giới hạn, yếu đuối, nhưng cũng với lòng khao khát được thuộc trọn về Chúa.
Ứng sinh, Giuse Trần Văn Hợp
Ảnh: Media Cát Minh