Home / Tin Tức / Rừng Cao Su Thay Lá – Đaminh Nguyễn Đức Thông

Rừng Cao Su Thay Lá – Đaminh Nguyễn Đức Thông

Tóm tắt sách: Rừng Cao Su Thay Lá

Mẹ Maria

Đến với tập truyện ngắn Rừng Cao Su Thay Lá của tác giả Đaminh Nguyễn Đức Thông, ta như lạc vào những miền đất mát dịu qua giọng văn mộc mạc, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Bước vào văn chương của ngài, ta như được trở về với lòng mình qua những câu chuyện êm đềm, bình dị nhưng cũng có lúc gây cấn, hồi hộp. Tập truyện này bao gồm các truyện ngắn: 1) Rừng cao su thay lá 2) Chiều sau cơn mưa 3) Noel trên phố nhỏ 4) Lúa trổ bông 5) Vùng ngập nước. Mỗi truyện ngắn đều mang đến cho người đọc những câu chuyện đời thường sâu lắng của các nhân vật, những góc khuất của xã hội, những chứng nhân đức tin mạnh mẽ, qua đó tác giả gửi gắm một cách tinh tế từng thông điệp đức tin sống động, có sức lay động tâm hồn người đọc. “Rừng cao su thay lá” là nhan đề mà tác giả đặt cho truyện ngắn đầu tiên của tập truyện, xoay quanh tuổi thơ của linh mục Sự gắn bó với rừng cao su sau nhà, bên kia luỹ tre già và sự dạy dỗ tuyệt vời của người mẹ suốt những năm tháng tuổi thơ của cậu.

Truyện “Rừng Cao Su Thay Lá” là một chuyến ngược dòng kí ức của Sự, cách đây sáu mươi năm về trước. Ngày đó, Sự là một cậu bé vô tư, hồn nhiên sống với mẹ và chị gái. Và bố Sự, trong một đêm giông tố đã rời bỏ mẹ con Sự để trở về với mái ấm trước đó mà ông đã xây dựng. Cũng vì thế mà Sự luôn bị các bạn ở trường trêu chọc là “thằng con rơi”, làm Sự rất ấm ức, và tủi thân. Lúc ấy Sự chỉ mới tròn hai tuổi, còn quá nhỏ để được biết sự tình của bố mẹ. Từ ngày ông Hùng bỏ mẹ con Sự đi, mẹ của Sự luôn canh cánh một nỗi niềm “làm sao để cu Sự không gian dối như bố và luôn tìm được bình an trong cuộc sống”. Hương Lan, mẹ của Sự là một người phụ nữ tuyệt vời, lạc quan, khiêm tốn và rất mẫu mực, luôn cố gắng giáo dục con cái nên người bằng một trái tim đầy bao dung và ân cần. Lan đã đưa cu Sự đến với Chúa Giêsu qua những lời khuyên dạy, nhắc nhở hết sức nhẹ nhàng về việc thực hành đức tin cho con. Từ đó bà cũng giúp người khác đến với Chúa qua đời sống đức tin hồn nhiên mà mạnh mẽ của Sự.

Trong xóm, có anh Tiến cháu ông trùm Linh, đã trở lại đạo sau hai mươi mốt năm “đi hoang”, làng trên xóm dưới ai cũng mừng lây cho nhà ông Tư. Hương Lan cũng tò mò tự nhủ “bằng cách nào mà thằng Tiến ăn năng hối cải, chịu đi xưng tội?” thế là Lan tìm đến hỏi cụ Linh “bí quyết” cầu nguyện thế nào mà anh Tiến xưng tội. Khi đến gặp cụ Linh, Hương Lan được cụ khiêm tốn kể rằng, cụ chẳng biết cầu nguyện gì, chỉ lần chuỗi suốt cả chục năm trời, thế nhưng điều quan trọng mà cụ Linh đã khám phá là “Đức mẹ là người có phúc, vì Mẹ được Chúa ở cùng. Cái phúc lớn nhất của Mẹ chính là được Thiên Chúa ở cùng. Vì thế mà, tôi luôn xin với Mẹ, thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội, cũng được phúc có Chúa ở cùng, khi này và trong giờ lâm tử. Amen” (Tr. 17) Hương Lan thầm tạ ơn Chúa vì từ nay, Lan biết rằng cái phúc lớn nhất của mình là được Chúa ở cùng. Cũng từ ngày đó Hương Lan đã khám ra cách để nuôi dạy cu Sự thành một người ngay thẳng. Lan luôn ân cần và năng giới thiệu về Chúa cho Sự, nhắc nhở sự luôn cầu nguyện, xin Chúa ở cùng.

Phía bên kia chiến hào, sau nhà mẹ con Sự là một rừng cao su hun hút, một thế giới đầy lý thú và bí ẩn trong tâm hồn Sự. Ở nơi đó, Sự đã khám phá ra nhiều điều mới mẻ với “người bạn” đồng hành là chú Viên, làm công nhân cao su. Chú Viên giải thích cho Sự nhiều thứ ở rừng cao su, từ hạt cao su rơi mà Sự cứ ngỡ ai ném đá trong rừng đến những con vật trong rừng cao su, làm Sự từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, lần đầu tiên Sự thế nào là con ve đực, thế nào là con ve cái, lần đầu tiên Sự thấy con thỏ, con đại bàng… Mỗi ngày như thế, cứ có thời gian rảnh, Sự lại vào rừng dạo chơi, khám phá cùng chú Viên. Và Sự luôn nhớ lời mẹ dặn “xin Chúa Giêsu đi ở cùng”. Có lần chú Viên đang chở Sự ngồi sau chiếc xe đạp, chú Viên nghe Sự thì thầm gì đó, chú Viên tò mò hỏi: Cháu lẩm bẩm gì phía sau thế?, Sự đáp: Cháu bảo lạy Chúa Giêsu, xin đi cùng với con! Chú Viên đang tính hỏi thêm thì một con thỏ trong bụi lao sang lối đi, làm Sự giật mình “Con gì thế chú Viên?”, “Con thỏ đấy!” chú Viên trả lời.

Và cứ như thế thời gian thấm thoắt trôi, rừng cao su thay lá luân hồi, mỗi năm cứ đến mùa, lá cao su lại rơi lả tả, âm thầm. Lá rơi rồi không còn quay lại cây nữa. Cây xơ xác. Người đi rồi không biết có còn trở lại nữa chăng. Hình ảnh chú Viên vẫn không tàn phai trong lòng Sự. Bẵng đi một thời gian dài, Sự giờ đây đã chịu chức Linh mục. Một buổi sáng nọ, cha Sự được mời đến giảng tuần Đại Phúc cho một xứ ở vùng duyên hải. Suốt cả tuần, cha sự cứ nhắc mối dây liên kết giữa con người với Thiên Chúa như cành nho và thân nho, cành nho không gắn liền với thân nho thì không sống và phát triển được. Con người thiếu Chúa Giêsu như thiếu một cái gì đó. Và cha kết luận: “không có một cái phúc nào lớn hơn cái phúc được ở với Thiên Chúa và ở trong Thiên Chúa. Chính vì thế mà Hội Thánh ca ngợi Đức Maria “Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Đức Chúa Trời ở cùng Bà…” và Hội Thánh cầu xin với Mẹ “cầu cho chúng con là kẻ có tội cũng được có Chúa ở cùng, khi nay và trong giờ lâm tử, Amen.”.

Sau bài giảng hôm đó, vừa bước ra cửa nhà thờ, cha Sự bị một người đàn ông chạc độ năm mươi tuổi chặn lại, xin gặp. Cha Sự đồng ý và mời người ấy vào phòng khách. Như linh tính mách bảo, cha nhận ra ngay “Chú Viên!” rồi ôm chầm lấy chú Viên nghẹn ngào. Đã bao mùa cao su thay lá, Sự về tìm chú Viên nhưng không thấy. Cuộc hội ngộ đầy xúc động, Viên hồ hởi đố cha Sự: “Con đố cha vì sao mãi hôm nay con mới nhận ra cha?” – “Chịu” đăm chiêu một hồi lâu cha Sự đáp. Viên kể rằng hôm đó, khi nghe Sự ngồi đằng sau thốt ra những lời cầu nguyện, Viên đã thật sự thán phục và học được bài học cầu nguyện. Viên nghẹn ngào nói: “Con phục cha ngay từ ngày ấy. Bé thế mà đã biết cầu nguyện hơn cả người lớn. Và từ đó đến nay con vẫn làm theo như những gì cha dạy, nên hôm nay nghe giảng là con nhận ra cha ngay. Ngay từ ngày ấy cha đã dạy con cầu nguyện. Hôm nay cha làm cha là phải lắm rồi.” Cha Sự xúc động, rừng cao su chiều ấy nhạt nhoà trong trí cha. Trên mặt Sự rạng rỡ một nụ cười tự hào, Sự chia sẻ: “Mẹ cháu! Cám ơn Chúa đã cho cháu có một người mẹ trên cả tuyệt với. Bà không chỉ sinh ra cháu, bà còn nắn đúc linh hồn cháu.

Vào một mùa thu đầy gió, thứ sáu đầu tháng, sau khi cha Sự chịu chức được ba tháng, Hoàng Lan gọi cha Sự về và nói rằng bà nằm mơ thấy Đức Mẹ về báo Đức Mẹ sẽ “rước” bà đi. Đúng như thế, một vài ngày sau bà đã ra đi trong bình an, tự tại. An táng Hoàng Lan xong, Rừng cao su bật lá xanh mơn mỡn. Bài học yêu thương, tha thứ, kiên trung và kết hiệp mật thiết với Đức Kitô là toàn bộ di sản mà Hoàng Lan đã để lại cho cha Sự khi mùa cao su thay lá. Những lời dạy của mẹ năm xưa vẫn sống mãi trong lòng cha Sự, theo cha Sự trên suốt chặn đường Ơn gọi. “Cái phúc lớn nhất của Đức Mẹ là được Chúa ở cùng”…

Pet. Võ Thành

Check Also

Tổng Tu Nghị Dòng Cát Minh 2025: Bầu Cử Ban Lãnh Đạo Mới

Malang, Indonesia – 18 tháng 9, 2025 — Tổng Tu Nghị Dòng Cát Minh năm …