Home / Tin Tức / Thành – Bại

Thành – Bại

 

 

Họ không xa nhau nhưng cũng rất xa. Không xa vì nhà người này cách người kia chỉ có một cây cầu bắc ngang một con sông nhỏ, nhưng lại rất xa vì hai người thuộc hai thế giới ngày càng khác biệt.

“Cho tôi món đặc biệt của nhà hàng đi.” Thành không nhớ nổi đây là nhà hàng thứ bao nhiêu anh đặt chân đến.

“Dạ, anh có dùng nước gì không ạ?” Người bồi bàn lịch sự hỏi khách.

“À, nếu có rượu ngoại nào mới nhập thì cho một chai.” Thành vừa nhìn vào tập hồ sơ làm việc vừa trả lời.

“Dạ. Có rượu mới nhập về nhưng em xin báo giá là gần 400 đô-la một chai.”

“Không thành vấn đề.”

“Dạ. Xin cho hỏi còn gì nữa không ạ?”

“Không.”

“Dạ, cảm ơn anh!” Người bồi bàn nhanh tay thu quyển thực đơn, trong bụng nghĩ thầm không biết khi nào mình mới dám đụng đến một giọt rượu loại đó. Một chai rượu uống vài ngụm là xong mà bằng cả năm tháng lương.

… Ăn tối xong, Thành bỏ lại chút tiền lẻ cho người bồi bàn tiếp đãi chu đáo này.

+++

Tài xế riêng chở Thành về ngôi biệt thự bên này cầu. Bước vào nhà, Thành vất cái cặp táp xuống ghế sa-lông. Ái chà, cái bụng nó lại ê ẩm. Bệnh đau bao tử chẳng kiêng nể gì sự đẹp trai hay địa vị của anh. Làm người nổi tiếng cũng có nhiều cái đau cái khổ mà chẳng ai biết đến. Họ không biết vì anh không muốn cho họ biết. Một khi đã hay thì không được dở nữa. Một khi đã ‘thành công’ thì càng phải ‘thành công’ hơn. Một khi được ngưỡng mộ, anh rất sợ để lộ khiếm khuyết của mình. Một khi trong đã trở thành ‘ngôi sao’ trong mắt người khác, anh muốn mình sáng mãi. Nhưng ở đời có ‘ngôi sao’ nào sáng mãi đâu. Nếu ví sự nổi tiếng là âm thanh cao vút của cây đàn vi-ô-lông thì áp lực tâm lý nơi người nổi tiếng giống như sợi dây đàn rất căng, luôn luôn phải căng. Người nghe sảng khoái với âm thanh cao vút thánh thót kia nhưng có mấy người để ý đến nỗi đau, nỗi khổ, nỗi sợ của dây đàn.

Không biết mấy giờ rồi. Thành cũng chẳng muốn biết. Anh chỉ muốn ngủ vì đuối sức. Thả mình cái phình xuống chiếc giường king size, anh cố nhắm mắt để ngủ. Nhưng, mấy chuyện hôm nay lại kéo về trong tâm trí. Rồi còn mấy vụ ngày mai nữa, không biết sẽ thế nào. Không ngủ được. Lăn qua lăn lại. Bực tức. Mệt mỏi…. Thật là nghịch lý, trong khi bao nhiêu người mơ ước được danh vọng như Thành thì Thành lại chỉ thèm được một giấc ngủ bình thường như họ.

Sáng hôm sau, Thành lại bước lên chiếc xe hơi sang trọng. Một ngày nữa. Sẽ lại có những lời thán phục, những tràng pháo tay, những người xin chữ ký, những đề nghị làm ăn kếch xù. Tiền sẽ lại vào và tiếng sẽ lại lên. Và, giây đàn lại tiếp tục căng thêm.

+++

Bên kia cầu là một thế giới khác. Người bồi bàn trở về căn phòng trọ bình dân. Hôm nay cô có vẻ vui hơn mọi khi. Bác láng giềng hỏi cô có chuyện gì, cô khoe:

“Hôm nay có ông khách xộp cho con tiền bo hậu hĩnh lắm, gần 100 ngàn luôn.”

“Ồ, tưởng có chuyện gì lớn. Thôi, mừng cho con vậy.”

“Cho con gọi nhờ điện thoại chút nha bác.”

“Alô, má hả? Hôm nay má khỏe không? …[…] Con hôm nay gặp một ông khách cho tiền bo khá lắm. Con báo má mừng! …[…] Dạ, má đừng lo lắng. Cái chân của con thỉnh thoảng vẫn đau nhưng không hề gì má à. Con còn gặp nhiều người tội nghiệp hơn con nữa, tội nhất là những người bị cái đau lấy mất luôn cả tinh thần. Ít ra khi đau con vẫn biết cách tìm được ý nghĩa. Con nghe lời má dạy. Chẳng lẽ vì đau mà mất đi niềm vui. Dại gì như thế, má nhỉ! Đau thì đau nhưng cười vẫn cứ cười. hì hì hì… Mà má nói đúng đó, cười có thể làm bớt đau. Ai cũng có nỗi đau, hơn nhau là cách đối diện với nó thôi, má nhỉ! …[…] Dạ, má yên tâm. Ở đây con không thiếu thốn gì đâu. Ban ngày đi làm, chạy tới chạy lui tập thể dục cho khoẻ thân thể. Tối về gặp mấy bà con láng giềng tíu ta tíu tít vui lắm má. Thiếu hay đủ là do mình thôi. Con thấy đứa bạn con nói cũng có lý: “Người giàu không phải là người có nhiều mà là người không thấy mình thiếu.” À, má nè, con nói điều này không phải nịnh má đâu nha, con nói thiệt đó. Từ hồi con lên đây đi làm, con cũng ăn nhiều món mới lạ và mắc tiền nữa, nhưng mà chưa có món nào ngon bằng món cá cơm khô kho tiêu của má đâu. Tự nhiên thèm ghê! …[…] Dạ, ở đây sướng một cái là có nhà thờ trên đường đi làm. Hôm nào việc nhiều quá không dự Thánh Lễ được thì con cũng ghé vào ít phút chào Chúa Thánh Thể và cầu nguyện cho má. Thấy lòng bình an hơn nhiều má à! …[…] Hôm qua có một bà khách tự nhiên nổi nóng với con rồi la con. Có vẻ như bà đang có gì căng thẳng lắm. Hôm qua trên đường đi làm về con ghé vào nhà thờ cầu nguyện cho bà ấy. Tội nghiệp! … […] Dạ, đương nhiên con của má tốt bụng rồi. He he he… À, má nói đúng, cuối cùng làm gì cũng là để được hạnh phúc thôi. Con thấy mấy người ở đây có nhiều thứ lắm mà sao họ không hạnh phúc má à. Hạnh phúc nhiều khi ở trong họ mà họ không biết, cứ đi kiếm ở đâu đâu…. Dạ, không hạnh phúc thì cũng đâu phải là thành công, phải không má? Con thì thấy hạnh phúc rất đơn giản: chỉ cần giữ cho lòng an vui là có hạnh phúc rồi, má ha. Giống như con bây giờ nè. Hì hì hì…”

+++++

Bạn mến, hạnh phúc nhiều khi gắn với quan niệm “thành” hay “bại”. “Thành công” là gì? “Thất bại” là sao? Tuỳ ta định nghĩa. Cầu mong định nghĩa của ta không chỉ hời hợt chung quanh việc “có” để ta khỏi sai lầm lao vào vòng điên đảo vô chừng của sở hữu, rồi thành ra mệt mỏi, căng thẳng quá mức cần thiết. Mình chưa bao giờ thấy báo chí đăng tin người ta tự tử vì thiếu thốn vật chất trong khi đã có nhiều vụ tự tử của những ngôi sao nổi tiếng nhưng thiếu thốn niềm tin và ý nghĩa cuộc sống. Thực tế, một ngày cũng chỉ có 24 tiếng. Thức ăn có chất đầy tủ lạnh thì cũng chỉ cầm được một đôi đũa và một cái chén. Mình nhớ câu danh ngôn này: “Nếu bạn không có những gì bạn yêu thì hãy yêu những gì bạn có.” Vui với những gì ta đang có chính là chìa khoá của hạnh phúc, của thành công. Nếu ta có niềm tin, có trái tim, có suy nghĩ, có người thân là ta đã có nhiều kho tàng để hạnh phúc rồi. Mong rằng những “hạnh phúc trong tầm tay” ấy được trân trọng đúng mức.

Để khép lại suy tư nhỏ này, xin mời bạn cùng nghe Thầy Giêsu chỉ giáo đôi điều: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, nơi kẻ trộm khoét vách và lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, nơi trộm cắp không đào ngạch và lấy đi được. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó. …anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? … Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.” (Mt 6: 19-20, 31-34)… nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì?(Mt 16:26)

Cuối cùng, xin mời bạn cùng cầu nguyện lời kinh mà Thầy đã dạy:

Lạy Cha chúng con là Ðấng ngự trên trời,

xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển,

triều đại Cha mau đến,

ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.

Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày;

xin tha tội cho chúng con

như chúng con cũng tha

cho những người có lỗi với chúng con;

xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ,

nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ.

Amen

Giuse Việt, O.Carm.

 

 

Check Also

THÁNH LỄ MỪNG KÍNH TRỌNG THỂ ĐỨC MẸ CÁT MINH – HỒNG ÂN THÁNH HIẾN TRONG DÒNG BA CÁT MINH

Sáng ngày 16/07/2024 vừa qua, tại Tu viện Thánh Giuse Quận 9, thành phố Thủ …