CƠ HỘI ĐỂ BIẾT
Tuần 18 TN-B: Ga 6, 24-35
Cha ông ta có câu: nghèo hèn giữa chợ ai chơi, giầu sang ở núi cao người vẫn tìm. Nổi tiếng bởi nhiều tiền lắm của, có danh tiếng vì vừa tài vừa đức, người người tìm kiếm cậy nhờ, được vinh dự, bị làm phiền, đúng như câu thành ngữ: tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn ba ngày đàng. Đám đông tìm kiếm người hiền tài, kẻ cơ hội tìm hy vọng nơi các bậc hiền nhân quân tử, tất cả là tự do, là nhu cầu rất riêng tư. Thời cơ, dịp thuận tiện, có chừng có hạn, người xưa khích lệ con cháu tận dụng thời gian: đừng xấu hổ khi không biết, chỉ xấu hổ khi không học. Đức Giêsu nói với đám đông về cơ hội mà họ có: “các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời, là của ăn mà Con Người sẽ ban cho các ngươi”.
Sự thật mất lòng: tiền không mua được tình, tình chỉ đến với người có tâm, khi có đủ tình trong cuộc sống, người ta sẽ cảm nhận được thế nào là phúc đức. Đám đông tìm kiếm Thầy-trò Đức Giêsu với con người thật: con người đơn sơ chân thành, con người đầy mưu mô tính toán. Vì yêu thương, Đức Giêsu tận tình hướng dẫn, chia sẻ, cho họ thấy cơ hội để biết, để chọn lựa, để sống hạnh phúc và sống đời đời, là có thật. Cơ hội thì ở đâu, lúc nào, cũng có, nếu sử dụng thời gian hợp lý hợp tình, thành công ắt sẽ tới. Trước sự tính toán của đám đông, Đức Giêsu tiếp tục cởi mở chân tình: “đây là công việc của Thiên Chúa là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến”. Có tình, có duyên hội ngộ, phải có chọn lựa, người ta sẽ ngộ ra, tôi đang tìm kiếm thứ hạnh phúc nào, và tôi sẽ không bỏ lỡ thời gian trôi qua cách vô ích.
Con người tự nhiên sợ lắm cái cảm giác, tưởng chừng đã ôm trọn nỗi niềm yêu thương, rồi bỗng chốc biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Đám đông năm xưa có phải họ trong tình trạng đó: họ tìm gặp Đức Giêsu, được nghe, được chữa lành, được thấy phép lạ, được ăn no. Rồi họ lại tìm gặp, nhưng lúc này, họ nghe Đức Giêsu nói và quả là đắng lòng ! “Thật, Ta bảo các ngươi, các ngươi tìm Ta không phải vì đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các người đã được ăn bánh no nê”. Đúng, có làm mới có ăn. Đúng, Đức Giêsu đến trần gian để minh chứng Thiên Chúa Đấng giầu lòng thương xót, để chỉ mọi người con đường để đạt đến hạnh phúc đời đời. Bi kịch trong tình yêu mà ai cũng sợ, đó là yêu nhầm người, yêu thật lòng mà bị từ chối …
Đám đông năm xưa và đám đông hôm nay vẫn có chung một giới hạn: thích lung tung và sợ đủ thứ. Đám đông xưa hoặc chúng ta vẫn là đối tượng lòng thương xót Chúa: có cơ hội, có khả năng phân biệt của ăn nuôi xác của ăn nuôi hồn, hạnh phúc đời đời chính là mục đích ta tìm kiếm. Đám đông xưa kia đã từng thán phục: bởi đâu ông được khôn ngoan như thế ? (Mt 13, 54). Người là ai mà gió và biển cũng cũng phải vâng phục Người. (Mc 4, 41). Đám đông hôm nay vẫn đang nói, tất cả rồi sẽ qua đi, duy tình yêu thì tồn tại. Không có Thầy anh em chẳng làm gì được. (Ga 15, 5). Bởi suy nghĩ nông cạn, người ta mới nói, “Ông làm được gì, cha ông chúng tôi đã ăn mana trong sa mạc như đã chép rằng: Người đã ban cho họ bánh bởi trời”. Chỉ vì sự hiểu biết và kinh nghiệm nhỏ bé, nên người ta vội nói: sống một mình là rất cô đơn, nhưng thực ra ở bên cạnh người không hiểu biết mình mới là đơn độc nhất trên đời.
Ngày hôm nay, có khi nào chúng ta định nghĩa cơ hội là gì không ? Của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời là của ăn nào ? Nếu có, Đức Giêsu trước sau vẫn như một: “Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai tin Ta, sẽ không hề đói, ai tin vào Ta, sẽ không khát bao giờ”. (Ga 6, 35). Con người văn minh hiện đại hôm nay, chính là kết quả tinh tuý rút ra từ kinh nghiệm sai lầm của người đi trước: mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm cho mình một lối đi, chứ không phải tìm lối thoát. Sau khi thắc mắc ông là ai, ông làm được gì ? Nhiều người trong số đông hôm đó đã nghiệm ra Đức Giêsu không phải là Đấng hay làm phép lạ mà họ gặp, đúng hơn, Ngài là Đấng đã khai mở lòng trí cho tất cả những ai biết lắng nghe, người ấy gặp được bình an thật.
Ca dao tục ngữ có câu: việc người thì sáng việc mình thì quáng. Vâng, ở đời luôn cho rằng: nói hay không bằng nghe giỏi. Đức Giêsu rất thao thức về việc diễn tả sao cho mọi người hiểu: Thiên Chúa, Đấng giầu lòng xót thương. Nghe giỏi không phải chỉ là một kỹ năng, nhưng còn là tác động bởi niềm vui sâu thẳm nơi tâm hồn, kitô giáo chúng ta gọi là tình yêu Thánh Thần. Đám đông xưa kia và chúng ta hôm nay sẽ không bao giờ bình an nếu cứ giữ mãi thứ làm cho mình buồn chán, thất vọng. Cơ hội đến từ lần gặp gỡ, cơ hội sẽ qua đi nếu người ta im lặng, dửng dưng trước lời mời gọi: “đây là công việc của Thiên Chúa là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến”. Tình yêu khởi đi từ niềm tin, tình yêu sẽ không kết quả khi một bên ngoảnh mặt, từ chối. Đức Giêsu vẫn là Thầy, là Thiên Chúa cứu độ, dù ta vẫn nhạt nhoà với tình yêu của Ngài.
Người viết: Lm. Jos. Dương Đức Hưng. Gp. Xuân Lộc