Home / Bài Giảng / TRÊN ĐƯỜNG EMMAU

TRÊN ĐƯỜNG EMMAU

Tâm tình một người tín hữu luôn phải có, đó là tâm tình tạ ơn. Tạ ơn Thiên Chúa đã cho Ngôi Hai xuống thế làm người. Ngài đã làm người để chia sẻ kiếp người của chúng ta. Qua cái chết và Phục Sinh của Đức Kito, ta nhận ra: chết không phải là chấm dứt mọi thứ, nhưng chết là mở ra một cuộc sống mới. Chúng ta cũng sẽ cùng đi qua cõi chết như Đức Kito, và hy vọng cùng được phục sinh với Người. Đặc biệt hơn nữa là trong mùa đại dịch này, chúng ta đang được cảm nghiệm cách sâu xa tình yêu của Thiên Chúa dành cho mỗi người.

Khi không được tự do đi lại, ta được mời gọi tự do đến với anh chị em, những người thân thương để xây dựng tương quan trong gia đình, cộng đoàn; ta được tự do hơn khỏi đam mê trần thế, để đến và cảm nếm tình yêu của Thiên Chúa – một tình yêu đi đến tận cùng. Tình yêu đi đến tận cùng của Thiên Chúa không chỉ dừng lại ở cái chết ô nhục trên thập hình, nhưng chính cái chết ấy mở ra cho chúng ta một viễn cảnh mới. Đó là chúng ta cũng sẽ được phục sinh và sống mãi với Người. Niềm an ủi lớn lao mà Tin Mừng hôm nay muốn nhắn nhủ chúng ta, là hãy nhớ lại lời hứa khi xưa của Đức Kito: “Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”.

Hai môn đệ Phê-rô và Gioan trong bài đọc 1 đã cho ta thấy cách họ sống tâm tình tạ ơn. Họ đã  nhân danh Đức Kito để trao ban. Tưởng rằng các ngài không có gì để trao ban “vàng bạc thì chúng tôi không có”, nhưng thực ra họ có tất cả vì họ có Đức Kito.

Chúng ta, những người môn đệ của Đức Kito, nhiều khi cho rằng mình không có gì để trao ban. Nhưng thực ra ta có rất nhiều. Trong mùa chay vừa qua, chúng ta đã luyện tập hy sinh bản thân, hy sinh cho những người thân cận, và đặc biệt là có chút hy sinh cho người nghèo. Tuy không đáng kể nhưng những hy sinh là do sự tự nguyện, nên nó có giá trị của sự trao ban. Nếu chúng ta cho rất nhiều mà vì tư lợi, hám danh, hay cho mà không vui, không tự do, thì đó không phải là trao ban.

Thử hỏi, giữa hai môn đệ và anh què ai sẽ vui mừng hơn? Anh què vui mừng vì được cho điều mà anh không dám mơ tưởng đến, đó là anh giờ đây có thể đi lại được. Trong khi hai môn đệ vui mừng vì được loan báo danh Đức Kito, vì được trao ban Đức Kito cho người khác. Chắc chắn niềm vui vì được chữa lành sẽ thúc đẩy anh què đi tìm nguồn vui sâu xa hơn. Đó là niềm vui của sự trao ban Đức Kito cho những người mà anh sẽ gặp. Quả thật, niềm vui của sự trao ban luôn lớn hơn niềm vui của việc lãnh nhận.

Trong khi đó, bài Tin Mừng thuật lại cho ta câu chuyện rất quen thuộc: câu chuyện về hai môn đệ trên đường về làng Emmau. Thậm chí câu chuyện còn thân thuộc đến độ chúng ta thấy được mình chính là một trong hai môn đệ đó (1 người là Cleopat, người kia là từng người chúng ta). Không ít lần ta có cảm tưởng: Chúa dường như không có trong cuộc đời ta. Những khó khăn trong cuộc sống – Chúa ở đâu? Những lúc bị hiểu lầm, nghi kỵ – Chúa ở đâu? Lắm lúc ngồi trong nhà thờ, nhà nguyện mà cứ như không có Chúa.

Thánh Augustine đã nói: “sở dĩ ta không yêu Chúa, hay yêu Chúa quá ít, vì ta không nhận ra tình Chúa yêu ta như thế nào!” Chúa yêu ta nên người đồng hành với ta luôn mãi, dẫu rằng đôi khi ta cũng rắp tâm lìa bỏ Chúa. Chúa yêu ta nên Người giải thích những biến cố xảy đến cho ta, vì ta ngu muội không nhận ra. Chúa yêu ta nên Ngài ở lại với ta “Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”. Đỉnh cao của tình yêu ấy được diễn tả cách trọn vẹn nơi bàn tiệc Thánh Thể.

Khi vào nhà và cùng ăn tối với hai môn đệ, Đức Kito cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao ban. Ngài trao ban không phải chỉ là tấm bánh, nhưng trao ban chính Ngài. Ngài đã trao chính Mình và Máu Ngài vào tay chúng ta – là những môn đệ của Ngài, để chúng ta tự do định đoạt. Chúng ta được tự do giết Ngài; chúng ta được tự do tin Ngài; chúng ta được tự do yêu hay không yêu Ngài; chúng ta cũng được tự do trao ban Ngài cho những người xung quanh.

Tình yêu của Thiên Chúa đã được thể hiện đến cùng, nơi cuộc đời của Đức Giê-su. Hy tế trên Thập Giá chính là Hy tế tạ ơn, và cũng là hy tế trao ban sự sống. Chúng ta có thể/ làm cho tình yêu đến cùng ấy của Thiên Chúa/ trở nên vô cùng, bằng chính tâm tình tạ ơn, được cụ thể hóa nơi hành vi trao ban cách tự do/ nơi mỗi người chúng ta.

Ước gì nơi bàn tiệc Thánh Thể, mỗi anh chị em có thể được biến đổi bởi tình yêu trao ban của Đức Kito, để chúng ta có thể tiếp tục trao ban tình yêu ấy cho người khác, bằng những việc làm nhỏ bé/ nhưng rất thiết thực/ trong cuộc sống thường nhật của mình. Cầu chúc anh chị em thực sự cảm nhận được niềm vui Chúa Phục Sinh, nơi sâu thẳm cõi lòng và nơi những người thân cận. Amen.

Người Viết: Ts. Gia-cô-bê Trần Lê Thiên, O. Carm.

Minh hoạ: Antonio, O. Carm.

Check Also

LỚN MÃI TRONG TÌNH YÊU

LỚN MÃI TRONG TÌNH YÊU Tuần 11 TN-B: Mc 4, 26-34 Sống vui, sống khoẻ, …