Màn đêm buông xuống, bóng tối bủa vây. Không bạn bè, gia đình, tất cả mọi sự, chỉ còn lại mình con khắc khoải, thao thức giữa đêm trường đằng đẵng. Hồn con khao khát, mong chờ Ngài, Giêsu của con. Và trong những thao thức ấy, con đi kiếm tìm Người trong sa mạc mênh mông giá lạnh. Nhưng con đi bình an vì có Mẹ Maria là ánh sáng tĩnh lặng ở cùng con. Chính nơi đó, Mẹ cầm tay dìu dắt, dẫn lối cho con bắt đầu hành trình Cát Minh của mình, trở nên một bông hoa nhỏ bé, đơn sơ trong vườn hoa của Đức Kitô. Để trong vườn hoa nơi núi Thánh Cát Minh đó, con được gặp gỡ Giêsu, ở cùng với Ngài và trở thành bạn đường với Ngài.
Con là Gioan, là người môn đệ mà Người thương mến. Ngài đã đưa cuộc đời con phó trong tay Mẹ Maria, để Mẹ là mẹ của con, để con thấy mình được hợp nhất với Đức Giêsu Kitô và mọi người anh em của con. “Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình yêu mến đứng bên cạnh, Đức Giêsu nói với thân mẫu rằng: “Thưa bà, đây là con của bà.” Rồi Người nói với môn đệ: “Đây là mẹ của anh.” Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình” (Ga 19,26-27). Con cảm mến tri ân vì hồng phúc lớn lao đó. Hồng phúc được làm con Mẹ Thiên Chúa, được Mẹ chỉ dẫn bảo ban. Ở với con trong đêm tối tĩnh mịch, lặng thinh, Mẹ dạy con sự khôn ngoan, dạy cầu nguyền, dạy con chiêm niệm, suy gẫm lời Chúa nói với con. Đã có lắm lúc con thấy mình đau khổ, chán chường, làm sao con có thể đi hết sa mạc giá rét đó để đến gặp Giêsu của con đây? Nhưng Mẹ lại dạy con cách vững bước trước những khổ đau, yếu đuối trong hoang mạc u tối, an ủi và động viên con trung kiên, kiên trì vác lấy thập giá của mình mỗi khi mệt mỏi, hay nản lòng. Và điều đặc biệt hơn cả là Mẹ dạy con yêu mến Giêsu con Mẹ. Giêsu biết con thích ngọt hơn thích đắng, thích nhẹ nhàng hơn là cứng rắn, thích bóng tối hơn là ánh sáng, thích có người ở bên hơn là cô độc, nên Người đã nhờ Mẹ đến với con ngay khi lúc Ngài mời gọi con bước trên hành trình Cát Minh này. Vì Người biết rằng chính tình thương, ân sủng, sự chở che và dạy dỗ của Mẹ sẽ giúp con có đủ sức mạnh vác thập giá lên Núi Thánh Cát Minh.
Như Mẹ đã yêu Giêsu con rất yêu dấu của Mẹ thế nào thì Mẹ cũng muốn con yêu Người như vậy. Điều đó đã nuôi dưỡng hạt mầm “tình yêu Giêsu” trong hồn con. Và Giêsu trở thành mối tình đầu của con. Càng yêu mến Chúa Giêsu bao nhiêu thì con cũng yêu người mà Giêsu yêu nhất, con chợt nhận ra con yêu mến Mẹ lúc nào không hay. Mẹ Maria ơi! Mẹ là mối tình thứ hai của đời con.[1] Mẹ là con gái của Chúa Cha Nhân Lành, Mẹ của Chúa Con và là Hôn Thê của Chúa Thánh Thần. Con biết rằng để kết hợp sâu xa hơn với Đức Giêsu thì con phải sống phù hợp với tâm tình của Mẹ, không được để Mẹ sống bên ngoài con, mà con phải sống một đời sống giống như Mẹ gói gọn vẻn vẹn trong ba tiếng “Ecce, Fiat, Magnificat.” Con muốn sống với, sống trong, và sống cho Đức Maria để tinh thần Mẹ ở trong con và con ở trong tinh thần đó.[2] Vì khi con kết hợp chặt chẽ với Mẹ sẽ là bước đệm hoàn hảo tuyệt đối để linh hồn con đạt đến đỉnh núi Cát Minh.
Nơi thẳm sâu trái tim con Ngài ban cho con một ngọn lửa nồng cháy, thiêu đốt, thúc đẩy nhiệt huyết của con để con noi gương Mẹ và tiên tri Êlia biết lắng nghe và thực thi thánh ý Thiên Chúa. Biết bao người nghèo khổ bị áp bức, bóc lột, biết bao người đang chịu bách hại vì Ngài và bị xã hội chối bỏ, cô lập cần đến sự quan tâm của người khác. Giêsu muốn con đến với họ để an ủi, để sẻ chia nỗi đau của họ. Nhưng Mẹ ơi! Con không biết phải làm sao để giúp được họ đây? Những lời nguyện đơn sơ, mộc mạc của con có đủ cho họ chăng? Xin Mẹ soi sáng thêm cho con. Con cần Mẹ dạy con cách đem Giêsu con yêu dấu của Mẹ đến cho người khác như xưa Mẹ đã đem niềm vui Thiên Chúa đến cho mọi người. Và sau những giây phút con đến với mọi người đó, Mẹ lại đưa con trở về với sự cô tịch của đời sống chiêm niệm.[3] Để trong sự cô tịch đó, con gặp gỡ Người, lắng nghe lời Người và hồn con lại được ươm đượm dưới suối nguồn sự sống nơi Đức Giêsu.
Mẹ dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt của con dắt con bước vào vườn hoa Cát Minh của Giêsu. Một khu vườn với vạn vạn hoa xinh trắng tinh trải bạt ngàn. Và Giêsu đang nâng niu, chăm sóc từng bông hoa một. Tất cả mọi vật như được nuôi dưỡng trong ánh Thái Dương ấm áp và tỏa ra hương thơm của tình yêu. Lạy Chúa, ánh sáng này làm con bối rối, làm con sợ hãi vì con đã quen đi trong bóng tối rồi, nhưng trong vòng tay bảo bọc của Người và Mẹ Maria, hồn con lại an bình, lại hân hoan. Mọi thứ như đang nhảy múa, phấp phới quanh Người và Mẹ. Từ giữa khu vườn con thấy Mẹ như bông Hướng Dương vươn cao lên vượt hẳn các thứ hoa khác. Từ cành rợp lá xanh, đóa hoa vượt hẳn những tùm cây xanh biếc, luôn luôn hướng về mặt trời và là hình ảnh của mặt trời. Hai mặt trời đối diện nhau, cái này chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, cái kia hấp thụ lấy ánh sáng ấy. Và đóa Hướng Dương này chỉ có thể sống cho mặt trời, nhờ mặt trời. Còn con là một trong những bông hoa mọc lên từ hạt giống ấy và cũng giống Mẹ, con hướng về Thái Dương, Đấng là Tình Yêu đã tự tan hòa chính mình vào Mẹ.[4]
Nép bước sau lưng Mẹ con bắt đầu tìm đường lên đỉnh Cát Minh, nơi Giêsu, mối tình đầu của con, đang ngự trị. Có lẽ có dùng hết cả cuộc đời, con cũng không tìm hiểu hết, cảm nghiệm hết được về Cát Minh. Con biết rằng những tôi luyện, những thanh tẩy về thể xác lẫn linh hồn trong bóng đêm sa mạc rét buốt đang đợi chờ con phía trước. Con không biết mình có đủ sức chịu đựng hay không? Nhưng có Mẹ kề bên và tình yêu Chúa Giêsu dành cho con ở cùng, con sẽ đi trọn hành trình này. Con sẽ chạy thật nhanh đến bên Giêsu để được Mẹ và Người ôm con vào lòng. Và con sẽ được cùng với Mẹ ở mãi trong Người nơi núi Thánh này.
John Nguyễn Minh Trực
[1] Xem: TGM. PHANXICÔ XAVIÊ NGUYỄN VĂN THUẬN. 5 Chiếc Bánh Và 2 Con Cá, không rõ nơi xuất bản, trang 65
[2] Xem: Titus Brandsma, Phác Hoạ Lịch Sử về Thần Bí Cát Minh. Dòng Cát Minh, TP.HCM 9/1998, trang 65
[3] Xem: Titus Brandsma, Phác Hoạ Lịch Sử về Thần Bí Cát Minh. Dòng Cát Minh, TP.HCM 9/1998, trang 15
[4] Xem: Titus Brandsma, Phác Hoạ Lịch Sử về Thần Bí Cát Minh. Dòng Cát Minh, TP.HCM 9/1998, trang 66-67