Trong truyền thống của Hội Thánh, có hai tháng trong năm phụng vụ được dành để vun trồng và bày tỏ lòng kính mến đối với Mẹ Maria: tháng Năm là tháng Hoa, và tháng Mười là tháng Mân Côi. Mục đích của hai tháng này là giúp các tín hữu gia tăng lòng sùng kính đối với Mẹ Thiên Chúa và noi gương các nhân đức của Mẹ hiền.
Năm nay, kết thúc tháng Hoa rơi vào ngày thứ bảy (ngày 31/5/2025), mừng kính Đức Maria đi thăm viếng bà Ê-li-sa-bét, tôi được sự gợi ý của người em trong dòng, chia sẻ đôi dòng về một chuyến “viếng thăm” những người mà trong sứ điệp ngày quốc tế người nghèo lần thứ VII, 2023, đức cố giáo hoàng Phanxicô mời gọi: “Đừng ngoảnh mặt làm ngơ với bất cứ người nghèo khổ nào.” (Tb 4,7)
Trong cuộc sống, chúng ta thường thăm viếng nhau bằng nhiều cách: một tin nhắn, một cú điện thoại, một tấm thiệp viết tay, một món quà với trọn tấm lòng. Nhưng, tất cả cách thức đó không thể thay thế cho sự thăm viếng cách trực tiếp. Bởi lẽ thăm viếng không chỉ là chuyện thường tình giữa con cái với cha mẹ, giữa bề dưới với bề trên, giữa người khỏe với người đau yếu. Sự thăm viếng không dừng lại ở việc trao quà, nhưng hơn cả là sự hiện diện, là cái ôm thân tình, là nụ cười chia sẻ.
Tuy nhiên, trong thời buổi kinh tế thị trường, người ta thường mượn lý do công việc để miễn trừ cho bổn phận thăm viếng, có khi ngay trong chính gia đình hay chính cộng đoàn mình đang sống. Thật vậy, chúng ta đang sống trong thời đại thiếu nhạy bén trước những nhu cầu của người nghèo. Áp lực phải có một lối sống sung túc ngày càng tăng, trong khi tiếng nói của những người sống trong cảnh nghèo đói thường không được lắng nghe. Dụ ngôn người Samari nhân hậu (x. Lc 10,25-37) không đơn thuần là một câu chuyện của quá khứ, nhưng tiếp tục thách thức hiện tại của mỗi chúng ta.
Chúng ta hãy tạ ơn Chúa vì có biết bao người nam nữ đang tận tụy dấn thân cho người nghèo và người bị loại trừ. Họ là những người thuộc mọi lứa tuổi và địa vị xã hội, họ thể hiện sự cảm thông và sẵn sàng giúp đỡ những người bị gạt ra bên lề và những người đau khổ. Họ không phải là những siêu nhân, nhưng là những người “hàng xóm láng giềng” mà chúng ta gặp gỡ hàng ngày và âm thầm trở nên nghèo khó giữa người nghèo. Họ không chỉ bố thí, mà còn lắng nghe, chuyện trò, cố gắng hiểu và đối phó với những tình huống và nguyên nhân của khó khăn. Họ không chỉ lưu tâm đến nhu cầu vật chất mà cả nhu cầu tinh thần; và họ hoạt động vì sự thăng tiến toàn diện của con người. Lòng biết ơn của chúng ta đối với họ được thể hiện qua lời cầu nguyện để chứng tá của họ ngày càng đơm hoa kết trái. (Sứ điệp quốc tế người nghèo, số 5.)
Khi chúng ta thăm viếng một người nào đó, ban đầu tưởng chừng như tình cờ hay vô nghĩa, nhưng lại ẩn chứa một hay thậm chí nhiều hoa trái làm nên cuộc đời chúng ta, mà sau này chúng ta mới biết. Vì thế, chúng ta có thể tin rằng những thăm viếng đang chờ chúng ta ở phía trước cũng sẽ chất chứa biết bao hoa trái trong kế hoạch nhiệm mầu của Thiên Chúa, mà chúng ta không sao lường trước được.
Bản văn Lc 1,39-56 thuật lại sự kiện Đức Ma-ri-a đi thăm bà Ê-li-sa-bét. Một cuộc thăm viếng đầy tình nghĩa. Mẹ đem đến cho ông bà “hiếm muộn” này niềm vui và sự phục vụ, đồng thời chính Mẹ cũng đón nhận niềm hứng khởi và những lời chúc mừng của bà chị họ đã động viên Mẹ cất lên lời ngợi khen cảm tạ hồng ân Thiên Chúa qua lời kinh ngợi khen.
Do đó, mỗi khi đọc hay hát bài ca Magnificat của Mẹ Maria, tôi được mời gọi chia sẻ những gì Mẹ đã lãnh nhận từ Thiên Chúa. Và chỉ khởi đi từ kinh nghiệm thiết thân về Thiên Chúa, mà tôi nhận ra lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho tôi, cho anh chị em, cho cộng đoàn, cho Nhà Dòng.
Bài chia sẻ từ cha ĐaMinh Maria Khiết Tâm Nguyễn Đức Hùng, O.Carm, vài hình ảnh trên của cha Hùng được chụp trong chuyến viếng thăm đồng bào ở buôn Tlier, xã Hòa Phong, huyện Krông Bông, tỉnh Đắk Lắk