Tên bà rất khả ái, nhưng người ta quen gọi bà một cách thân thương là “Bà Đẹp”. Sở dĩ như thế là vì khi đến với bà người ta đều cảm nhận được một vẻ đẹp kì diệu. Vẻ đẹp ấy không những chiếu sáng sưởi ấm tâm hồn họ mà còn làm cho họ bắt đầu nhìn thấy và yêu mến những nét đẹp trong chính bản thân họ. Ai đã một lần gặp bà đều trở nên tự tin hơn, biết thương quý bản thân mình hơn, biết sống an hòa sẻ chia hơn. Tắt một lời, họ đẹp lên nhờ bà Đẹp.
Khi mới gặp bà, nhiều người thường không hỏi thăm lý lịch của bà bởi vì vẻ đẹp ấm áp nhân ái nơi bà lập tức cuốn hút họ khiến họ không còn thời gian để quan tâm đến những chi tiết khác nữa. Sau nhiều ngày tháng, có người mới chợt giật mình để ý tìm hiểu những khía cạnh cơ bản ấy. Bà xuất thân từ một môi trường có nhiều đau khổ nhưng bà không để cho những tiêu cực của môi trường lấn át ánh sáng tốt đẹp trong tâm hồn. Bà đẹp lên từ đau khổ.
Một chiều mùa đông, khi những cánh chim đã về tổ nghỉ ngơi, có anh thanh niên lỡ đường gõ cửa xin bà giúp đỡ. Chiếc xe máy của anh bị nổ lốp. Chuyện bình thường! Điều đáng ghi nhận là lúc ấy anh đang rất mệt mỏi với những mối quan hệ tình cảm. Lốp xe xẹp lép mà đầu anh căng phồng. Anh muốn buông xuôi mặc kệ tất cả mà không biết phải làm sao.
Cọc cọc cọc…Bà Đẹp mở cửa, niềm nở mời anh vào nhà. Bà nhẹ nhàng rót tách trà xanh thoang thoảng hương lài, mời anh thong thả ngồi xuống thưởng thức. Thật ra anh thanh niên này đang trên đường đi đến gặp một chuyên gia tư vấn tâm lý để xin những lời khuyên hoặc những giải pháp cho các bế tắc trong tương quan tình cảm. Bây giờ lỡ cuộc hẹn, chẳng biết làm gì hơn là ngồi đây nghỉ mệt và nói chuyện với một người chưa bao giờ quen biết. Nhưng lạ, mới gặp lần đầu mà đã thấy ấm áp và trân trọng. Điều ấy cho anh can đảm để thổ lộ một chút tâm trạng bối rối hỗn loạn. Bà chẳng khuyên anh câu nào. Nhưng anh đã tìm thấy cho mình lời giải đáp: Phong thái dịu dàng từ tốn, ánh mắt cảm thông, sự lắng nghe đầy kiên nhẫn của bà chính là điều anh cần áp dụng cho bản thân. Lạ lắm, từ đó trở đi, tương quan của anh được biến đổi. Anh bắt đầu loan tin về bà Đẹp cho bạn bè. Rồi nhiều người tìm cách liên lạc với bà. Dĩ nhiên nghề nghiệp của bà chưa bao giờ là chuyên viên tư vấn. Bà chỉ dựa vào tâm hồn nhạy bén để chia sẻ những gì bà trải nghiệm được trong cuộc sống. Người ta hỏi bà về nhiều thứ lắm, nhưng đề tài chính vẫn là nghệ thuật tình yêu. Bà sẵn sàng tiếp đón mọi người để đồng hành trong khả năng có thể, nhưng nếu liên quan đến vấn đề tình yêu thì bà thích đề nghị họ gặp bà vào một ngày thứ tư trong tuần
Những điều bà chia sẻ về tình yêu xem ra khá đơn giản, đơn giản nhưng lại rất hiệu quả, hiệu quả đến mức lý tưởng mà chỉ có ai đã một lần biết yêu đúng nghĩa thì mới hiểu ra và quý mến. Vì “tình yêu” bắt đầu bằng chữ “T” nên bà cũng dí dỏm một cách thông minh đưa ra những lời khuyên và chia sẻ bắt đầu bằng chữ “T”.
YYYYYYY
Reng reng reng, reng reng reng…
– Alô, dạ có phải nhà bà Đẹp không?
+ Dạ, đúng rồi ạ.
– Cháu xin giới thiệu là cháu năm nay gần hai mươi tuổi. Bà cho cháu hỏi một vấn đề riêng tư một chút được không cơ?
+ Ồ, vậy xưng hô là cô cháu cho hợp nhé. Rồi, cháu nói đi. Cô sẽ cố gắng trong khả năng của mình.
– Dạ. Cháu và bạn trai đã quen nhau được 2 năm rồi mà anh ấy vẫn chưa cho cháu biết mật mã để mở email của anh. Cháu thấy đã yêu nhau thì phải chia sẻ với nhau hết chứ không giấu diếm bất cứ điều gì nữa. Cháu mấy lần có ý muốn đọc email của anh để hiểu rõ hơn về anh. Cháu biết là anh hiểu nhưng anh cứ làm ngơ hoài. Anh không tin tưởng mở lòng ra với cháu những chuyện nhỏ như vậy thì làm sao có thể chung sống sau này được. Cháu thấy thất vọng quá. Không biết anh ấy có thật lòng với cháu không?
+ Cảm ơn cháu tâm sự. Này cháu, tôn trọng là một dấu hiệu rất nền tảng của tình yêu trưởng thành và phải quyết tâm thực hành để tình yêu được vững bền. Một cuộc đời có tình yêu mà không có tôn trọng thì cũng giống như một căn nhà có nền mà không có mái. Không có mái thì căn nhà sẽ mau dột nát, hư hỏng. Tôn trọng có rất nhiều khía cạnh, trong đó có tôn trọng sự riêng tư, bí mật của người khác. Đòi người khác phải chứng tỏ sự tin tưởng bằng cách chia sẻ thông tin cá nhân như email riêng là đang không tôn trọng họ, gây khó xử cho họ và còn hạ giá bản thân mình nữa. Một chút kinh nghiệm nho nhỏ, hy vọng sẽ giúp cháu được điều gì đó.
– Dạ, cháu sẽ suy nghĩ thêm. Cháu cảm ơn cô!
YYYYYYY
Công việc làm ăn hàng ngày lắm khi vất vả khiến người ta có cảm giác như chiếc thuyền nan giữa sóng gió biển khơi. Chòng chành chao đảo là một tình trạng tâm lý khó chịu mà đa số đều có khuynh hướng chèo chống bằng hết sức con người để tìm cách thoát ra càng nhanh càng tốt. Nhưng sức con người mau đuối lắm mà sóng gió thì dai dẳng gầm gừ tứ bề đập vỗ. Càng ra sức chèo chống thì càng mau mất sức. Mất sức thì mau chìm. Vậy mới thấy rằng chẳng mấy người sáng suốt giữ bình tĩnh mà thả lỏng hoàn toàn để nổi lên trên những con sóng.
Cuộc sống của bà Đẹp cũng đầy sóng gió, từ những ngày thơ ấu cho đến tận bây giờ. Nhìn nét quý phái đôn hậu bên ngoài, người ta thường có ấn tượng bà đến từ một chốn đài các hoa lệ. Ít ai biết rằng bà đã và đang gian nan vất vả như thế nào. Có một điểm khôn ngoan và bản lĩnh nơi bà là giữa biển sóng cuộc đời ấy, bà Đẹp nhẹ nhàng cưỡi lên những con sóng như những kị sĩ oai hùng trên chiến mã bất kham. Bà chọn cách thả lỏng tất cả để những con sóng mang mình trên lưng. Sóng trở thành chiếc giường nhấp nhô để bà nằm nghỉ ngơi. Bà nghỉ ngơi giữa sóng gió. Có người biết chuyện khó khăn của bà thì thắc mắc sao bà lại có thể bình thản như thế. Bà điềm đạm chia sẻ: “Khi bạn đã đặt niềm tin nơi ai và giao phó một việc gì cho họ thì phải tin tưởng để cho họ làm việc ấy. Tin tưởng cũng là một khía cạnh không thể thiếu được của tình yêu. Tôi có một Tình Yêu Trên Cao và tôi tin tưởng phó thác cho Tình Yêu ấy dẫn dắt đời tôi.” Người nghe chợt giật mình vì thấy bản thân nhiều lần còn thiếu tin tưởng không chỉ trong tình yêu mà ngay cả trong những giao tế công việc cỏn con mỗi ngày.
YYYYYYY
Chuyến xe buýt giấc khuya chầm chậm lăn đều trên đường. Một vài người đang ngủ bỗng thức giấc vì có tiếng người ngày càng nổi lên to hơn ở phía cuối xe.
– Anh thấy cái cô ca sĩ đó hát cứ như bị ai bóp cổ.
+ Anh nói sao chứ em thấy cô ta hát rất hay, giọng cao vút lên, được mấy người hát cao như vậy chứ.
– Giọng hát là phải ấm thì mới truyền cảm.
+ Nhưng không cao như thế thì không thánh thót và trong trẻo được.
– Tai em bị thế nào ấy, nghe thế mà gọi là hay.
+ Chứ tai anh bình thường chắc! Nhạc chán phèo phèo mà bảo truyền cảm…
Cuộc nói chuyện ngày càng nhiều nhiệt độ. Mọi người trên xe bây giờ tỉnh dậy hết. Có người thấy buồn cười, có kẻ bực mình. Cuộc bình luận nghệ thuật âm nhạc trở thành trận đấu khẩu.
“Cháu chào bà Đẹp ạ!” Một bé gái nhận ra bà đang ngồi chung xe thì cất tiếng. Bà Đẹp gật đầu nhẹ đáp lại với một ánh mắt trìu mến. Mọi người quay về phía bà. Bà nở nụ cười thân thiện. Đôi vợ chồng bỗng ngừng lại và cũng nhìn bà. Đang hăng tiết vịt, anh chồng đề nghị:
– Tiện đây có chị Đẹp, hỏi cho ra chuyện luôn đi.
+ Hỏi thì hỏi, làm gì dữ vậy!
– Chị có thấy cô ca sĩ ấy hát hay không?
Tự nhiên bà bất đắc dĩ trở thành nhân vật trung tâm trên xe và bị kéo vào câu chuyện vô duyên này. Bà bình tĩnh đáp lại ôn tồn:
+ Mỗi người có một cảm nhận nghệ thuật khác nhau. Khác nhau không có nghĩa là hơn thua nhau. Đây cũng là cơ hội để anh chị thấy một điều quan trọng cần tránh trong tình yêu, đó là: Tránh thắng thua. Là vợ chồng, thắng ai và thua ai đây? Thắng cũng có được lợi ích gì đâu. Theo kinh nghiệm của tôi, nó là một cái bẫy nguy hiểm cần cảnh giác. Anh chị thử để ý xem có đúng không nhé: trong tình yêu, phải thua mới thắng, còn muốn giành phần thắng là đã thua rồi. Thương nhau còn chưa đủ thời gian, xin cẩn thận để không uổng phí hạnh phúc. Nếu có muốn dành phần hơn giữa vợ chồng thì hãy cố gắng dành phần hơn trong việc trao ban tình yêu, trong việc chăm sóc nhiều hơn cho vợ chồng mình. Thắng lợi này mới là chính đáng.”
YYYYYYY
Một lần nọ, bà Đẹp nhận được một lá thư viết thế này: “Chào chị Đẹp, tui nghe bạn tui kể về chị. Tui thấy ngưỡng mộ sự khôn ngoan của chị. Tui có một vấn đề muốn hỏi chị. Nếu được thì phiền chị phúc đáp cho tui với. Chuyện là thế này: Tui có thằng em họ tui rất thương. Hồi trước tui giúp nó đủ thứ. Vậy mà cách đây hai tuần, nó đi nói xấu làm mất uy tín của tui. Đau ơi là đau! Mẹ nó biết chuyện sang gặp tui xin lỗi. Nhưng nó làm lỗi thì đích thân nó phải đến nhận lỗi thì tui mới làm hòa. Đúng không chị?”
Ba ngày sau, người gửi lá thư đó nhận được hồi âm như sau: “Tha thứ là cách tốt nhất để anh giải thoát chính mình ra khỏi u uất trong lòng. Tha thứ là biết thương mình, tự chữa mình khỏi những vết trầy xước do va chạm cuộc đời. Tha thứ để không đánh mất cơ hội khám phá điều kì diệu nhất trong bản chất con người mình mà người khác cũng được cơ hội làm lại cuộc đời. Tha thứ có lợi chứ không có hại. Chúc anh tha thứ để tìm thấy thanh thản giữa cuộc đời ngắn ngủi này. Rất mến!”
YYYYYYY
Nơi bà sống chẳng sang trọng nếu không muốn nói là rất giản dị. Bà chỉ sắm những đồ dùng cần thiết để làm việc một cách có ý nghĩa. Với khả năng của bà, bà thừa sức mua sắm các tiện nghi mắc tiền cho bản thân như nhiều người. Nhưng bà chọn cách cho đi nhiều để làm giàu cuộc đời bằng niềm vui tâm hồn mà giàu có vật chất không thể mang lại được.
Một buổi sáng cuối tuần yên tĩnh. Cọc cọc cọc… Bà mở cửa.
+ “Ô, thật bất ngờ quá! Có phải đây là…là…”, bà thốt lên.
– Tớ đây, hôm nay tình cờ đi ngang chỗ này thấy có người nói chuyện về bà Đẹp. Thật không ngờ đó là cậu!
+ Trời ơi, Lanh, người bạn cũ bao năm xa cách của tôi đây rồi. Mừng quá!
Hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Nước mắt trào tuôn rửa đi những cách xa.
+ Nào ngồi xuống đây, uống trà với tớ và kể chuyện cuộc sống của cậu cho tớ nghe đi. Mừng quá!
Buổi sáng cuối tuần bỗng ngập tràn tâm sự. Có nụ cười hạnh phúc được gặp gỡ, có nước mắt cảm thông khi chạm đến những quãng đời không bằng phẳng. Tuy Lanh khá thành công về làm ăn nhưng lại gập ghềnh trắc trở về tình cảm. Theo lời Lanh kể, chồng chị là một người kém cỏi về tổ chức công việc, cơ hội nhiều lần đến mà chẳng biết chụp lấy thời cơ. Nhìn chồng của mấy đứa bạn quán xuyến gia đình, khéo léo chiều chuộng vợ con mà thấy tủi thân. Mỗi lần sinh nhật, thấy vợ họ đều có hoa tươi, có quà quý mà thèm. Lanh tuôn ra thật nhiều những tâm sự buồn như thể đã lâu lắm rồi chưa được nói ra những bức xúc trong lòng. Đẹp ngồi lắng nghe cảm thông.
+ Bây giờ cũng gần trưa rồi, Lanh ở lại dùng bữa đạm bạc tớ nấu nhé.
– Ừa, lâu quá không gặp cậu. Gặp lại thì lại mang đến những chuyện không vui. Xin lỗi cậu.
+ Trời, cậu này! Tớ rất hân hạnh được cậu tin tưởng chia sẻ nỗi niềm. Cậu cứ ngồi chơi hay đi tham quan nhà, cho tớ ít phút và tụi mình ăn cơm tâm sự tiếp ha.
– Được rồi. Cảm ơn cậu.
Trong khi chờ đợi, Lanh chậm rãi ngắm nhà của Đẹp. Đơn giản nhưng có nét gì đó khá nghệ thuật. Những kỉ vật trên tường, trên kệ nhỏ nhỏ, xinh xinh nhưng chắc chắn là không mắc tiền. Không mắc tiền nhưng lại được trang trí giữ gìn một cách trân trọng.
+ Cơm đã sẵn sàng. Nào, mời quý khách đến thưởng thức!
– Ui, cậu làm tớ thấy mình giống bà hoàng ghê!
+ Cậu còn quý hơn bà hoàng nữa. Hì hì hì… Nào, mời cậu!
Trong bữa ăn, Lanh hỏi Đẹp về cuộc sống tình cảm. Đẹp vẫn kín đáo như ngày nào. Nhưng Đẹp chia sẻ đủ để Lanh cảm nhận được hạnh phúc dâng tràn trong tim. Những kỉ vật mà Lanh thấy diễn tả một phần tình yêu ấy.
Cuối cùng, Lanh chia tay Đẹp ra về. Trong lòng như đã khám phá ra điều gì đó hữu ích lắm. Hai tuần sau, Đẹp nhận được một cánh thiệp với những lời chân tình sau: “Tớ muốn cảm ơn cậu về cuộc gặp gỡ quý giá hôm bữa. Tuy cậu không khuyên tớ một lời nhưng cách sống của cậu giúp tớ nhận ra điều mà tớ đã thiếu xót bấy lâu khiến cho cuộc sống gia đình bị nặng nề. Trân trọng, đúng rồi, trân trọng điều mình đang có thì đúng hơn là cứ so sánh, mơ tưởng điều không phải của mình. Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ yêu chồng mình như anh ấy là, sẽ tập thích những điều tớ không ưa nơi anh vì anh ấy có thế nào thì vẫn là người duy nhất thuộc về tớ chứ không phải ai khác. Cảm ơn cậu một lần nữa! Hẹn gặp lại cậu.”
YYYYYYY
Ngày buổi chiều mùa thu có lá vàng rơi, một người bạn rủ bà đi tham dự một hội thảo chuyên đề: “Làm sao giữ được sự nồng ấm tha thiết trong các mối tương quan tình cảm?” Nhiều ý kiến đưa ra khá sôi nổi. Bà đang chăm chú lắng nghe những phát biểu và cảm thấy khá thú vị thì người bạn cầm tay bà giơ lên. Theo phản xạ tự nhiên bà rụt tay lại nhưng người dẫn chương trình đã kịp nhìn thấy. Thế là mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà Đẹp. Bất ngờ và bất đắc dĩ, bà khiêm tốn trả lời câu hỏi của đề tài: “Theo như tôi kinh nghiệm, xin được phép chia sẻ ba điều đơn sơ sau. Thứ nhất, cần thường xuyên làm mới lại tình yêu trong tim mình mỗi ngày để rồi làm lan tỏa tình yêu ấy cho những người mình có liên hệ. Khi nội tâm mình ấm, người khác tự nhiên sẽ cảm thấy ấm khi liên hệ với mình. Tôi vẫn thường xuyên tự hỏi mình những câu hỏi bình thường như: Lần cuối cùng tôi tặng hoa cho một ai đó là khi nào? Tôi gọi điện thăm gia đình cách đây bao lâu? Tôi có thường nhớ đến cầu nguyện cho bạn bè không? v.v… Có một lưu ý nhỏ là: Cảm giác trong con người là một thứ không ổn định, lúc thế này lúc thế kia nên đừng chờ lúc nào thấy vui có hứng thì mới chăm sóc tình yêu. Trong cuộc sống nhiều trách nhiệm và lo toan, không phải dễ dàng có những ngày đầy hứng khởi. Cẩn thận để tình yêu và hạnh phúc không bị đồng hóa và lệ thuộc vào cảm giác. Tình yêu và hạnh phúc quý giá lắm cần phải được khôn ngoan đặt lên trên cảm giác để giữ được sự ổn định và phát triển. Chủ động tạo ra những diễn tả yêu thương, nhất là những lúc không mấy hứng khởi, là một chìa khóa để vun xới tình yêu. Thứ hai, cần tranh thủ tận dụng mọi cơ hội để diễn tả ra ngoài tình yêu thương của mình. Bất cứ một dịp nào cũng có thể trở thành một cơ hội tốt để ta làm một điều gì đó chăm sóc tình cảm. Tôi có nói là cần diễn tả ra bên ngoài mong ước tốt lành của mình vì người khác cũng là con người giới hạn như mình nên thường không nhìn thấu được tâm tình sâu kín bên trong. Nhiều người có lòng thương nhau lắm nhưng vì cho rằng người khác (phải) hiểu được điều bên trong mình nên không tìm cách diễn tả ra ngoài. Hậu quả là tự đánh mất cơ hội củng cố tình cảm và gây thất vọng cho người kia. Thêm nữa, cần tranh thủ mọi cơ hội có được ngay bây giờ vì ngày mai có thể sẽ không bao giờ đến. Lúc đó có muốn làm gì e rằng có thể đã quá muộn. Tôi biết có một người nọ yêu tha thiết đến mức muốn trao cả sự sống của mình cho người yêu dấu. Một ngày nọ, người ấy nhận được một dấu chỉ nho nhỏ về sự mỏng manh của phận người nên lại càng hạ quyết tâm sẽ sống trọn vẹn cho tình yêu trong những tháng ngày còn lại của cuộc đời. Thật ra trên đời này ai không mỏng manh, phải không ạ?! Thứ ba, biết hòa nhã thưởng thức điều người khác thích thay vì chê bai phê bình. Nhiều khi những sở thích của người khác là cả một kho tàng những điều hay đáng học hỏi, đáng thưởng thức mà do một thành kiến nào đó ta khép lòng, đóng tầm nhìn của mình lại. Chê bai điều vô hại nơi người khác thật ra là đang “tự thú” rằng mình đang có điều không ổn bên trong. Những lúc như thế, cần can đảm nhìn thẳng vào mình xét lại bản thân, mở rộng lòng khám phá những cái hay của người khác. Biết đâu những điều mình từng không thích lại rất tích cực, rất giá trị và thậm chí còn đẹp hơn cả điều mình ưa. Biết thưởng thức cái khác biệt của tha nhân sẽ cho bản thân mình cơ hội mở rộng tầm mắt, khuếch đại trái tim và cho tha nhân một cơ hội để cảm thấy thêm tự tin, thêm đón nhận. Tương quan sẽ hài hòa và nồng ấm hơn mỗi ngày…”
YYYYYYY
Tuy còn trẻ nhưng có người nhận xét rằng sự trưởng thành của bà Đẹp đã vượt qua cả những bậc lão thành bảy tám mươi. Sự trưởng thành trong nhân cách ấy thể hiện trên nhiều phương diện, cách riêng là việc biết làm đẹp cho mình bằng bác ái. Giữa cuộc sống bộn bề vất vả, bà chủ động sắp xếp thời gian đi làm từ thiện. Có lúc người ta thấy bà êm dịu ngồi an ủi, đấm bóp cho các cụ già nơi các nhà dưỡng lão. Có lúc người ta thấy bà xông pha rộng tay cứu giúp những mảnh đời cơ nhỡ nghèo hèn. Có khi bà lại kiên nhẫn ngồi lắng nghe tâm sự của ai đó nơi một quán nước, tiệm phở. Thỉnh thoảng có người vẫn khen bà nhìn rất đẹp, nhưng vẻ đẹp có sức cuốn hút nhất đối với bà và biểu hiện rõ nơi bà vẫn là vẻ đẹp tâm hồn, một tâm hồn nhạy cảm và quảng đại kì diệu.
Một lần kia bà Đẹp đến thăm nhà một người em họ tên là Phường. Chị em cả hơn năm trời mới gặp lại, tay bắt mặt mừng cảm động. Trời ban cho vợ chồng Phường hai bé kháu khỉnh lắm. Phường khá tất bật với nhiều việc. Thật ra cuộc sống thời nay ai cũng tất bật cơm áo gạo tiền đấy thôi. Tuy vậy, phải nhìn nhận rằng có sự khác nhau giữa những người bận rộn. Có người bận nhưng biết xếp đúng vị trí các giá trị nên cho dù có bận rộn đến đâu thì cũng vẫn có thời giờ để vun chăm đời sống chung. Nhưng cũng có người hoặc là không biết khôn ngoan lựa chọn hoặc là không đủ bản lĩnh thực hiện các giá trị quan trọng nên bị tối mặt tối mũi chẳng nhìn thấy gì khác ngoài việc tích lũy vật chất. Thăm Phường lần này, Đẹp nhận thấy có sự thay đổi lớn trong gia đình Phường. Có một điều gì đó trong cung cách của các thành viên làm cho gia đình gần gũi, ấm áp, thoải mái, thanh thản hơn. Đẹp thấy vui và tự hỏi điều gì đã diễn ra. Như đọc được sự ngạc nhiên kín đáo nơi ánh mắt của Đẹp, Phường hỏi:
– Chị thấy nhà em hơi khác so với lần trước chị đến phải không nào?
+ Ui, sao biết hay vậy ta?
– Chị quên rằng chị có ánh mắt biết nói rồi sao?
+ Hì hì hì….Ngại quá!
– Dạ, chị thấy nhà tụi em tuy đơn sơ nhưng sáng sủa hơn, cách ứng xử của các thành viên với nhau cũng thoải mái, nhẹ nhàng, chan hòa hơn, đúng không chị?!
+ Đúng đó em. Mừng ghê! Chỉ cho chị bí quyết đi.
– Ui, cái này là gia đình em học nơi chị đó.
+ Là sao ta?
– Chị nhớ không, lần trước lúc hai chị em mình ngồi lặt rau để nấu cơm ăn chung đó. Em nhớ rất rõ chị nói rằng “tình yêu phải có thẩm mỹ vì bản chất tình yêu là đẹp.” Em đã suy nghĩ nhiều về câu nói ấy và dần dần áp dụng vào cuộc sống. Từ ngày đó, em khác, chồng em khác, con cái khác và những người gặp tụi em cũng khác. Có sự thẩm mỹ của tình yêu thương, mọi sự được biến đổi thật lạ lùng, chị ạ!
+ Nghe thích quá! Em kể tiếp đi.
– Chị biết không, nghe chị và nhìn gương sống của chị, em thấy rằng trong bất cứ một tương quan nào, mình phải biết chọn sống đẹp, đẹp trong lời nói, trong suy nghĩ, trong cách trang trí nhà cửa, trong cách phục sức, trong quan điểm sống, trong sự rộng lượng, khoan nhân, bác ái… Đẹp không chỉ cho mình mà đẹp cho người khác nữa. Đẹp không chỉ vì tự trọng bản thân mà còn vì tôn trọng tha nhân. Em thấy vợ chồng em hạnh phúc hơn nhiều khi biết đẹp cùng nhau, đẹp cho nhau, đẹp vì nhau, đẹp có nhau. Thẩm mỹ trong tình yêu tạo nét quý phái cho hạnh phúc. Gia đình chúng em giúp nhau sống đẹp chị à.
+ Tuyệt quá! Chia sẻ của em làm chị vui lắm. Tạ ơn Ngài và cảm ơn em, thật nhiều!
YYYYYYY
Reng reng reng….
+ Alô, dạ xin nghe ạ!
– Có phải cô là cô Đẹp không ạ?
+ À, một số bà con khu phố này đặt cho cái tên dễ thương ấy chứ cũng bình thường thôi. Dạ, xin lỗi ai vậy cơ?
– Con xin lỗi cô cho con được tạm thời không nói tên. Con năm nay 15 tuổi. Con biết được tên cô từ một người nói về cô. Con đang có khó khăn nên muốn nhờ cô tư vấn giùm con.
+ À, cô hiểu rồi. Vậy thì cô sẽ cố gắng trong khả năng.
– Con cảm ơn cô. Chuyện là thế này: Sao mỗi lần con gọi điện thăm hỏi bạn con thì sau một hồi thế nào tụi con cũng xảy ra cãi vã. Con quan tâm mà sao lại bị vậy chứ?
+ Ồ, con có ý hỏi thăm bạn thì tốt. Nhưng con có thể nói thí dụ cho cô biết con hỏi thăm bạn như thế nào được không? Bây giờ cô đóng vai một người bạn của con, chẳng hạn bạn ấy tên Vui nhé.
– Dạ được.
+ A lô, Vui xin nghe.
– Vui đó hả. Tớ đây. Khỏe không?
+ Vui khỏe, còn bạn khỏe không?
– Tớ cũng không khỏe lắm. Sao, lâu ngày không thấy gọi điện hỏi thăm tui, chắc có nhiều bạn mới rồi quên tui chứ gì!
+ Đúng là cuộc sống kỳ này cũng khá bận nhưng tớ đâu có quên cậu.
– Thế à.
+ Ồ, mà kì này cuộc sống của cậu thế nào? Công việc tốt chứ?
– Cũng tạm tạm. Nhớ hồi xưa tụi mình có nhiều kỉ niệm. Cậu hay qua nhà rủ tớ đi chơi cầu lông, đi xem phim, đi ăn chè đậu đen, v.v… Còn bây giờ, hic, cậu bận, ai cũng bận, chẳng ai còn thời gian để tớ trò chuyện. Buồn ghê!
+ Ừa, cuộc sống bây giờ thay đổi, không còn nhiều thời gian như hồi trước nên tranh thủ được lúc nào quý lúc đó, cậu nhỉ. Cảm ơn cậu gọi điện thăm tớ nhé!
– Thấy lâu cậu không gọi, tưởng cậu quên hay giận tớ gì chứ.
+ Stop! Diễn như vậy là đủ rồi con à. Nếu tiếp tục diễn thì chắc cô cũng khó mà chịu được áp lực con đang tạo ra qua cách nói chuyện này. Thiện chí hỏi thăm bạn là tốt nhưng cách con nói chuyện kiểu này với bạn sẽ khiến bạn ấy vốn đang căng thẳng trong cuộc sống lại càng căng thẳng hơn. Đến đây, cô gợi ý với con một điều cơ bản là tránh than trách khi thể hiện sự quan tâm, nếu không thì sự quan tâm ấy sẽ mất hết ý nghĩa và làm cho bầu khí trở nên nặng nề. Con thử dành một chút thời gian ngồi thinh lặng để nghiệm lại xem sao ha. Chúc con ngày càng vui tươi hơn trong thiện chí của mình nhé!
– Dạ… con cảm ơn cô!
YYYYYYY
Bà Đẹp có thói quen dành thời gian cuối ngày trước khi đi ngủ để ngồi thinh lặng cầu nguyện. Đây là khoảnh khắc bà bỏ hết mọi sự qua một bên để gặp gỡ Người hiểu lòng mình nhất. Đây là giây phút của tâm sự giữa trái tim với trái tim. Lời cầu nguyện của bà chủ yếu hướng về tha nhân. Nếu bà có cầu nguyện cho bản thân thì cũng chỉ là xin cho biết sống ngày càng đẹp hơn trong tình yêu. Sau đây là một đoạn tâm tình bà vẫn dâng lên Người:
“Ngài ơi, một ngày sống có Ngài hiện diện, dìu dắt và thánh hóa đang khép lại nhường chỗ cho những giờ phút nghỉ ngơi trong Ngài. Con cảm ơn Ngài thật nhiều vì tất cả!
Ngài ơi, ngày nào con cũng xin Ngài giúp con biết làm đẹp hơn trái tim của mình. Con muốn có một trái tim chỉ còn yêu thương như trái tim của Ngài. Con đã hiểu được giá trị của tình yêu, một giá trị trổi vượt trên tất cả mọi thứ, nên con vẫn xin Ngài cho con được khôn ngoan và can đảm sống chết cho tình yêu. Mỗi ngày, cách riêng là lần tâm sự mật thiết hôm nay, xin Ngài một lần nữa giúp con biết tự hiến chính mình cho tình yêu. Xin giúp con chết đi đối với bản thân để những người con yêu thương được sống dồi dào hơn. Con thấy rằng cái chết cần thực hiện thường xuyên là từ bỏ ý riêng, bỏ nhu cầu cá nhân để người khác được là chính họ. Càng ngày con càng nghiệm ra rằng: yêu trưởng thành là mong mỏi cho người khác có được điều mà mình cho là hạnh phúc nhất nhưng không bao giờ ép buộc người khác phải làm theo ý của mình. Trong quá khứ, có những lần con đã nhân danh thiện chí của mình để lấy mất tự do của người khác. Những lúc ấy, bên ngoài thì con có vẻ yêu thương một cách có lý nhưng thật ra bên trong con đang yêu điều người khác có thể thỏa mãn cho con. Ngài ơi, xin giúp con tránh xa chước cám dỗ yêu người khác theo nhu cầu của bản thân con. Xin giúp con đón nhận tha nhân như họ là chứ không phải như con muốn….
Ngài ơi, con yêu người ấy vô cùng. Con xin tình nguyện gánh thay đau khổ của người con yêu, Ngài nha. Này con đây, con sẵn lòng đón nhận vào mình tất cả những gian nan vất vả đau yếu trong cả thể xác lẫn tinh thần của người con yêu. Ngài ơi, Ngài biết rõ rằng hạnh phúc thẳm sâu nhất mà trái tim có thể có được là hạnh phúc khi gánh thay cái khổ, cái đau, cái yếu, cái bệnh của người mình yêu. Hạnh phúc này vượt lên trên tất cả mọi ngôn ngữ bình thường. Một tình yêu có hy sinh mới là tình yêu đích thực, Ngài nhỉ. Hy sinh là thước đo độ sâu của tình yêu. Con sẽ rất vui vì được cùng khổ, rất mừng vì được cùng đau với người con yêu. Vì con hơi “tham lam” nên xin Ngài cho con được cảm nếm hạnh phúc ấy, càng nhiều càng tốt ạ! Con yêu Ngài !”
YYYYYYY
Hàng năm, bà Đẹp có thói quen mời một số người mà bà đã có dịp đồng hành đến nhà vào một buổi tối thứ tư để dùng một bữa cơm đạm bạc nhưng thân mật. Năm ấy, bà chọn tổ chức buổi gặp gỡ này vào một thứ tư của mùa tình yêu. Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng trở nên rộn ràng. Mọi người xôn xao làm quen kết bạn. Thay vì mỗi người tự mang đến một món cho tiện thì bà mời mỗi người tự mua một số vật liệu chưa nấu, bất kể là thứ gì, rồi cùng nhau bỏ chung các vật liệu ấy lại và cùng nghiên cứu cách nấu thành món. Nghe có vẻ thập cẩm hỗn độn nhưng thật ra vừa thú vị vừa thi vị. Sự khéo léo của bà cùng với sự cộng tác vui tươi của mọi người làm nên những món ăn ngon tuyệt.
Bữa ăn diễn ra trong bầu khí thân thiện. Thỉnh thoảng có ai đó ngẫu hứng làm một câu thơ, hò một câu hò, hát một bản tình ca, kể một câu chuyện hài. Những người mới gặp nhau lần đầu cũng dễ dàng hòa ngay vào bầu khí gần gũi này. Sau bữa tối, mọi người có hai lựa chọn: ra về hoặc ngồi lại một chút để chia sẻ với nhau kinh nghiệm tình yêu. Ai cũng tình nguyện ở lại.
Thế rồi, mọi người ngồi thành vòn tròn, quanh một ngọn nến cháy sáng đặt ở giữa phòng. Những câu chuyện tình yêu được cởi mở. Nhiều vấn nạn được sẻ chia. Nhiều giải pháp tích cực được trao đổi. Ấm cúng! Bỗng có một người quay sang bà Đẹp đề nghị: “Chị đã giúp chúng tôi hiểu biết nhiều về nghệ thuật yêu thương. Chúng tôi được ích lợi nhờ chị. Những lần chị chia sẻ với riêng tôi, tôi có cảm nhận rằng chị rất chìm ngập trong tình yêu. Chắc chắn tình yêu của chị phải sâu đậm lắm thì mới tinh tế như thế được. Hay là chị kể một chút về mối tình của chị đi.” Mọi người như được bừng tỉnh do lời đề nghị ấy, tất cả nhao nhao hẳn lên: “Đúng rồi, chị kể đi.”
Đây không phải là thói quen của bà nhưng bà vẫn tế nhị đáp lại theo yêu cầu: “Chuyện tình của mình thì cũng bình thường thôi các bạn ạ. Mình thường giữ trong lòng thật kín thật ấm để cảm nếm mật ngọt đặc biệt của nó. Thôi thì hôm nay là một dịp đặc biệt, mình xin chia sẻ một chút thế này.”
Mọi sự chú ý tập trung vào người phụ nữ cao quý. Bà mỉm một nụ cười hạnh phúc, từ tốn tâm sự: “Tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng lắm. Nhẹ nhàng mà sâu đậm. Tụi mình gặp nhau giữa lúc mang tâm trạng rằng tình yêu đích thực chỉ còn là một cái gì đó đẹp trong tiểu thuyết thôi. Nhưng tình yêu đã đến, rất bất ngờ, rất nhanh, rất sâu, rất sáng. Đến tận hôm nay mà mình vẫn còn ngỡ ngàng trong hạnh phúc.”
Không khí trong phòng im phăng phắc. Người ta có thể nghe được những trái tim đang chung một nhịp đập, nhịp đập chan hòa.
Người phụ nữ đang còn ngỡ ngàng trong hạnh phúc tiếp tục kể: “Ngôn ngữ hoàn toàn bất lực trong việc diễn tả những cảm nhận của chúng mình. Mình chỉ có thể tạm mô tả rằng chúng mình mặc dù lúc này không ở bên cạnh nhau nhưng luôn ở trong nhau. Chúng mình đang ở trong Thiên Đàng, các bạn ạ! À, chỉ khi nào bạn tin rằng Thiên Đàng tại thế là điều có thể thì bạn mới dám sống hết cho tình yêu, và chỉ khi nào bạn đã sống hết cho tình yêu, bạn mới hiểu được Thiên Đàng là gì.”
Một số người gật gù tâm đắc. Người phụ nữ khôn ngoan tiếp tục chia sẻ: “Nhà xây càng to thì cần móng càng chắc. Tình yêu cũng vậy. Nền móng tình yêu của chúng mình là cùng nhau làm theo thánh ý Chúa. Có một tác giả nọ đã nói: Yêu không phải chỉ là nhìn nhau mà cùng nhau nhìn về một hướng. Sở dĩ chúng mình có thể yêu nhau được như hôm nay là nhờ vào việc cùng nhau tìm kiếm và thực hiện thánh ý Người. Chúng mình luôn đặt Người ở giữa vì tụi mình tin rằng chỉ khi nào có Người nối kết và chúc lành thì tình yêu mới đích thực và bền vững. Tình yêu của chúng mình có nét đẹp của thánh thiện. À, không biết các bạn đã bao giờ kinh nghiệm điều mình sắp nói không. Đó là: quà tặng tình yêu Người gửi vào đời mình quá tuyệt vời đến nỗi đôi khi bản thân mình có cảm giác choáng ngợp đến mức không dám tin đó là hiện thực.”
Hình như có người thấy khó hiểu về câu nói này. Người phụ nữ sâu sắc tiếp tục tâm sự: “Trong chúng mình chỉ tồn tại nỗi nhớ, niềm thương và tình yêu vô điều kiện dành cho nhau. Vì ở trong nhau nên có thật nhiều đồng cảm, đồng điệu, đồng tình, đồng ý, đồng tâm, đồng nguyện và đồng lòng. Đôi khi con tim nhói lên vì nhớ thương nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn thất vọng. Giữa chúng mình không có xa cách về không gian hay thời gian. Lý do rất đơn giản nhưng vô cùng thật là: vì tụi mình ở trong Chúa.”
Có người giơ tay ra hiệu được thắc mắc: “Chị Đẹp ơi, chị cho em rất nhiều lời khuyên bổ ích để em biết yêu thương hơn. Nhiều khi em ngạc nhiên ghê và cứ tự hỏi là bởi đâu chị lại hay như thế.”
Người phụ nữ chân thành trao một nụ cười mến thương, trả lời: “Đó là nhờ Sư Phụ của chị. Sư Phụ chị vẫn được mệnh danh là Trưởng Ban Yêu Thương nên chỉ cần nhìn vào Sư Phụ là chị học được cả một kho tàng bất tận về nghệ thuật tình yêu.”
“Chị kể thêm cho chúng em nghe đi!” một thanh niên lên tiếng.
Người phụ nữ vui mừng xác quyết: “Kể về Sư Phụ thì không bao giờ hết được. Cách tốt nhất là đích thân đến gặp gỡ Người. Thôi thì để chị lấy một vài ví dụ ngắn gọn để em hiểu hơn về Sư Phụ một chút như thế này. Thứ nhất, Sư Phụ vô cùng tôn trọng người mình yêu đến mức để cho người ấy có trọn vẹn tự do để đáp lại hoặc từ chối tình yêu của mình. Chị phục và thương Sư Phụ nhất là khi Sư Phụ chấp nhận trở thành bất lực trái tim mình đau thắt lại vì tôn trọng tự do của người mình yêu. Thứ hai, khi Sư Phụ đã trao gửi một điều gì cho ai thì Sư Phụ đặt trọn tin tưởng nơi người ấy và sẵn sàng nâng đỡ nếu người ấy cần hỗ trợ. Thứ ba, Sư Phụ không bao giờ tranh phần thắng với ai mà luôn đặt tình yêu lên trên tất cả. Người chỉ quan tâm đến việc tìm cách thể hiện nhiều hơn tình yêu ấy. Thứ tư, Sư Phụ là Trưởng Ban tha thứ. Thứ năm, Sư Phụ luôn trân trọng những gì thuộc về người khác, cho dù là những điều rất nhỏ bé. Thứ sáu, Sư Phụ luôn chăm sóc tình yêu của mình hằng ngày. Thứ bảy, Sư Phụ tận dụng mọi cơ hội để bày tỏ tình yêu thương của mình, ngay cả trong hơi thở cuối cùng. Thứ tám, Sư Phụ biết thưởng thức những khác biệt của tha nhân một cách chân thành. Thứ chín, Sư Phụ tràn đầy cái đẹp trong tâm hồn nên ngày nào cũng tạo thêm những nét thẩm mĩ cho tình yêu. Thứ mười, Sư Phụ quan tâm hết mình nhưng chẳng bao giờ than trách, ngay cả khi người khác không đáp lại vì bất cứ lý do gì. Thứ mười một, Sư Phụ tự nguyện hiến trao tất cả cuộc đời cho và chỉ cho tình yêu thôi. Tất cả những gì Sư Phụ làm đều là tình yêu. Thứ mười hai, Sư Phụ vì yêu thương quá đỗi nên tự nguyện gánh thay những đau khổ, bệnh tật và cả tội lỗi cho người khác, ngay cả đối với những kẻ tự thù địch với Sư Phụ. Thứ mười ba, Sư Phụ có người Cha vô cùng yêu dấu. Cả Cha và Con đều là nguồn tình yêu nên luôn cùng nhau có sáng kiến mới trong việc lan tỏa yêu thương. Thứ mười bốn, tình yêu của Sư Phụ tinh tuyền và mạnh mẽ đến độ bất cứ ai chạm vào tình yêu ấy thì đều được biến đổi trở nên thánh thiện, xinh đẹp, ấm áp đến tuyệt vời.”
Mọi người say theo cái say của người phụ nữ đang say trong biển tình. Bỗng có một sinh viên đại học giơ tay xin hỏi: “Chị ơi, Sư Phụ chị tên gì vậy?”
Người phụ nữ trao ánh nhìn ấm áp, ôn tồn, hạnh phúc trả lời: “Đó là Thầy Giêsu! Các bạn rất thân mến ơi, các bạn có thể quên hết những chia sẻ của mình từ trước đến nay cũng không sao. Lời khuyên dễ nhớ nhất và tốt nhất mình có thể gửi đến mọi người đang muốn sống tình yêu đích thực là: hãy chiêm ngắm THẦY! Các bạn sẽ biết thế nào là tình yêu làm nên hạnh phúc.”
Có một cô gái trẻ lên tiếng: “Nếu được, chị cho em hỏi ông xã chị làm nghề gì?”
Người phụ nữ vững vàng dịu dàng trả lời: “Anh ấy là một người lính cứu thương. Anh cũng biết Thầy. Anh đang cùng Thầy lên đường băng bó chữa lành các vết thương. Chị tự hào về anh!”
“Em khâm phục chị quá! Không có anh ấy bên cạnh chắc chị cũng có lúc nhớ thương lắm nhỉ? Ui, em quên mất chị đã nói lúc nãy rằng anh chị ở trong nhau. Vậy chị cũng đang song hành cùng anh ấy trên đường anh đang đi, phải không chị? Chị cũng là một người lính cứu thương!”
Người phụ nữ quảng đại nở một nụ cười thật chặt và gật đầu nhẹ. Ánh mắt biết nói của bà đủ nói tất cả.
….
YYYYYYY
Bây giờ, mọi người đã ra về, trả lại không gian riêng yên tĩnh nhưng rất bình an cho người phụ nữ đáng kính trọng. Mấy chú cún quấn quýt nũng nịu bên ‘người mẹ hiền’ đầy mến thương. Bà ngước mắt lên Trời Cao, làm dấu Thánh Giá và hôn nhẹ lòng bàn tay mới ghi dấu thánh. Nở một nụ cười thật ấm, bà dâng một lời tạ ơn và cầu nguyện cho những ai bà đã gặp gỡ trên đường đời này. Bà ước mong họ cũng đang hát với bà trong tim bài ca ALLELUIA.
Joseph Việt, O.Carm.