Tin mừng Chúa Kito theo thánh Matheu (Mt 25, 1-13).
1 Hôm ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này : “Nước Trời sẽ giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. 2 Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. 3 Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. 4 Còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo. 5 Vì chú rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả. 6 Nửa đêm, có tiếng la lên : “Chú rể kia rồi, ra đón đi !” 7 Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn. 8 Các cô dại nói với các cô khôn rằng : “Xin các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi !” 9 Các cô khôn đáp : “Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn.” 10 Đang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. 11 Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi : “Thưa Ngài, thưa Ngài ! mở cửa cho chúng tôi với !” 12 Nhưng Người đáp : “Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả !” 13 Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”
— — — -
Suy niệm :
Đám cưới là một lễ nghi quen thuộc trong cuộc sống của con người. Hôm nay, Chúa đã dùng hình ảnh quen thuộc ấy để chỉ dạy cho chúng ta một bài học mới, bài học tỉnh thức và sẵn sàng chờ đợi ngày Chúa đến. Quả thế, mỗi người chúng ta, tuy có cùng khởi điểm và có cùng những thực tại giống nhau trong cuộc sống, nhưng sẽ đi đến những kết cục cuộc đời hoàn toàn khác nhau, tùy theo cách sống của mỗi người trong hiện tại.
Cũng giống như các cô trinh nữ khôn ngoan, các cô trinh nữ khờ dại cũng được mời gọi đi đón chàng rể, rồi cùng vào dự tiệc cưới. Các cô biết chàng rể chắc chắn sẽ đến. Các cô cũng tha thiết mong chờ chàng rể đến. Nhưng các cô lại quên mất một điều, đó là thiếu một sự chuẩn bị sẵn sàng và đầy đủ những thực tại cần thiết, để có thể thực hiện được lời mời gọi và nhiệm vụ dành cho các cô, và nhờ đó được thỏa lòng mong ước của mình là được đón rước Tân Lang khi chàng tới. Các cô đã mang theo đèn nhưng lại quên không mang theo dầu. Sai lầm của các cô không phải ở chỗ các cô không hướng lòng về sự việc chàng rể sẽ đến, mà là ở chỗ các cô đã không có sự chuẩn bị phù hợp cho biến cố này. Tất cả chúng ta đều biết rằng, cuộc đời này rồi sẽ qua đi như chiếc đèn lịm tắt khi cạn dầu. Tất cả chúng ta đều biết rằng, rồi sẽ có một lúc Chúa đến với mình trong biến cố chung cuộc của cuộc đời và mình được mời gọi đi cùng Người vào dự tiệc Nước Trời. Tất cả chúng ta đều có đèn trong tay. Nhưng vấn đề là chúng ta đã chuẩn bị được gì để cây đèn đời mình có thể cháy sáng vào chính lúc biến cố trọng đại ấy xảy đến hay không? Thật sẽ là quá muộn nếu đến lúc ấy chúng ta mới vội vã đi mua dầu để thắp cho chiếc đèn đời mình. Cơ hội tham gia vào tiệc cưới sẽ vuột mất khỏi tầm tay chúng ta như 5 cô trinh nữ dại đi mua dầu trong đêm và đến lúc trở về thì cửa tiệc đã bị đóng lại.
Như thế, số phận chung cuộc của mỗi người chúng ta là do chính chúng ta định đoạt. Mỗi người chúng ta phải chịu trách nhiệm về số phận của đời mình. Không ai có thể làm thay cho chúng ta được. Thiên Chúa sẵn sàng đưa chúng ta vào tiệc cưới Nước Trời để sống trong sự hiệp thông và hạnh phúc viên mãn với Ngài. Do vậy mỗi người chúng ta phải luôn tỉnh thức và sẵn sàng đợi chờ ngày Chúa đến. Sự tỉnh thức và sẵn sàng này phải có luôn luôn, và kéo dài mãi, chứ không phải chỉ trong một thời gian nào đó thôi, vì Chúa đến bất ưng, Chúa có thể gọi chúng ta ra khỏi đời này bất cứ lúc nào. Cho nên, như mười cô trinh nữ, nếu chỉ sửa soạn có đèn và đèn cháy mà thôi cũng chưa đủ, nhưng còn phải dự trữ dầu vì đèn cháy rồi cũng có lúc cạn dầu. Cũng vậy, có đạo, có đức tin mà thôi thì chưa đủ mà còn phải có hoa trái của đức tin và công phúc nữa.
Chính Chúa Giêsu đã ân cần nhắn nhủ và mời gọi chúng ta: hãy khôn ngoan như năm cô trinh nữ đem đèn và dữ trữ cả dầu. Chúng ta phải có đèn, đèn muốn hữu dụng phải có dầu, dầu đốt mãi cũng phải hết, do đó, chúng ta phải trữ dầu, trữ càng nhiều càng tốt. Dầu ở đây chính là đời sống thiện hảo của mình. Mặc dù chúng ta thấy, mười cô trinh nữ: cả khôn và cả dại đều ngủ, nhưng điều làm cho mười cô trở thành khôn dại khác nhau đó chính là ở chỗ biết chuẩn bị sẵn sàng. Năm cô khôn đã ngủ nhưng ngủ trong sự sẵn sàng, còn năm cô dại đã ngủ trong một thái độ chểnh mảng, việc đâu hay đó, nhưng đến khi “hay” được thì đã quá muộn. Chúng ta hãy nhớ: một ngày nào đó cuộc đời chúng ta sẽ chấm dứt, chúng ta không biết ngày đó là ngày nào, nên chúng ta phải luôn tỉnh thức và sẵn sàng, chúng ta phải lo tính cho linh hồn mình, phải luôn sẵn sàng tối đa bằng cách luôn sống tốt lành. Bởi vì chỉ có những ai biết sống như thế mới bảo đảm được hạnh phúc đời đời.
Là người Kito hữu, không gì hạnh phúc hơn là được sống với Chúa! Chúa đã ưu ái cho chúng ta được sống với Người. Và điều đó được diễn tả thật sinh động qua hình ảnh đám cưới hôm nay. Cưới ai là cho người ấy được ngang hàng, được chung hưởng địa vị, được chia sẻ mọi quyền lợi. Cũng thế, vì yêu thương chúng ta, Người đã đến với chúng ta, cho chúng ta được vào sống trong nhà Người, được chia sẻ hạnh phúc với Người – nguồn mạch của hạnh phúc và bình an. Người đã đến tận nơi tìm chúng ta. Người không triệu chúng ta đến với Người như ông vua ra lệnh cho thần dân của mình. Nhưng Người trân trọng đến đón rước linh hồn chúng ta. Người đã yêu thương chúng ta biết bao! Người mong ước hết thảy mỗi người chúng ta đều được ơn cứu độ. Người mong ước cho chúng ta được hạnh phúc, được chung hưởng tiệc cưới Nước Trời cùng Người trên quê trời, như “chàng rể” cũng mong các cô trinh nữ kia cầm đèn cháy sáng để cùng vào dự tiệc vui với mình. Quả thế, chỉ đèn ai sáng mới được dự phần vào đám rước. Đèn tắt sẽ bị loại ra ngoài. Những người cầm đèn sáng phải là những người tha thiết yêu mến Chúa nên chăm lo thực hành lời Người, và biểu lộ lòng yêu mến Người bằng những việc làm cụ thể. Còn những người đèn tắt là những người, tuy cũng muốn vào dự tiệc cưới nhưng lại không chịu chuẩn bị. Họ là những người tin theo phong trào, giữ đạo theo dư luận, có tên trong sổ rửa tội, nhưng đời sống hoàn toàn như người không có đức tin, giống như người có đèn mà không có dầu, có đèn mà lại để đèn tắt, có đạo mà không giữ đạo, biết luật Chúa nhưng không chịu thực hành.
Còn chúng ta, những người đã và đang chọn lựa đời dâng hiến, những người được cho là gần cận Chúa nhiều hơn tất cả ai khác, chúng ta đã chuẩn bị và sẵn sàng đợi chờ ngày Chúa đến hay chưa? Cây đèn đời mình đã cháy sáng chưa? Và nếu có thì cây đèn đời mình đã chiếu rọi được đến đâu, hay nó vẫn còn lay lắt, vì sự bon chen, vì những thói hư nết xấu? vì sự kiêu căng, ngạo mạn? vì những hiềm khích nhỏ nhen, phân bua hơn thiệt? Có lẽ chính những lí do này đã làm cho “dầu tình yêu” trong mỗi người chúng ta mỗi ngày thêm cạn. Và ngọn đèn đời mình vì thế mà cũng trở nên bớt sáng đi, có khi leo lắt, chập chờn, rồi chỉ một chút “gió gian khổ” thổi qua sẽ làm cho tắt lịm…
Lạy Chúa Giê Su ! Xin hãy giúp chúng con biết sẵn sàng chuẩn bị và gia tăng “dầu tình mến”: là đức tin và lòng mến Chúa, là những hy sinh quên mình, là trung tín trong mọi việc bổn phận, là lòng bác ái vị tha, để thắp lên cho cây đèn đời của mỗi người chúng con mỗi ngày thêm sáng hơn. Xin giúp chúng con biết tận dụng thời giờ còn lại mà Chúa ban cho để gom góp những hy sinh, nhặt nhạnh những cố gắng và làm cháy sáng lên ngọn lửa đức tin, đức ái đến trót cuộc đời chúng con. Lạy Chúa ! Xin giúp chúng con luôn tỉnh thức và cậy trông ! Amen !