Tác giả: Maria Châm
Đời tôi có những ơn gọi mà mỗi lần nhớ đến là tôi lại thấy mình thật hạnh phúc vì “ĐƯỢC YÊU.”
Mở mắt chào đời tôi đã được diễm phúc nhận lãnh ơn gọi làm con Chúa, con của Giáo hội. Thế mà tôi nào đâu đã ý thức được hồng ân này. Đôi khi tôi còn cảm thấy bị mất tự do vì bị ràng buộc bởi các luật lệ. Cái gì cũng khiến tôi nghĩ đến tội và hình phạt. Tôi hiếm khi nào cảm nhận được niềm vui vì được là Con Chúa, là một Kitô Hữu.
Năm 22 tuổi, qua bí tích Hòa giải, Chúa đã “gõ” vào tim tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra mình được yêu và Đấng yêu tôi đã chết vì tôi. “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu” (Ga 15, 13). Đáp trả tình Ngài tôi tìm đến ơn gọi Cát Minh với một lòng nhiệt thành, hăng say nhưng đầy cái tôi, ý riêng. Và Chúa đưa tôi vào “trường thanh luyện”, để tôi chỉ tìm Chúa vì Chúa, không vì danh vì lợi… Chúa gọt giũa tôi, đẽo đi cái kiêu ngạo, cái bất toàn của tôi… “Đau thật!”… nhưng đổi lại tôi được bình an và học biết khiêm tốn là gì.
Theo đuổi ơn gọi Cát Minh – 62 tuổi đời, 40 năm đeo bám ơn gọi – có lẽ Chúa thấy tôi quá “lì” và cuộc sống thì “chẳng giống ai” nên Chúa “tội nghiệp” cho tôi được gặp cha Mario, O.Carm. và sau đó là cha Giuse Trần Thanh Trung, O.Carm. Ngày hạnh phúc của đời tôi đã đến. Đó là ngày 14 tháng 06 năm 2014, tôi đã được mặc áo Đức Bà trong dòng Ba Cát Minh Nguyên Thủy (O.Carm.)
Tôi xác tín rằng mình ao ước sống trọn vẹn ơn gọi làm con Chúa và làm con Giáo Hội. Tôi chợt nhận ra rằng linh đạo Cát Minh là phương thế giúp tôi thực hiện khao khát ấy.
Cha linh hướng và cộng đoàn vẫn tiếp tục rèn luyện, gọt giũa để mỗi ngày tôi được đậm chất Cát Minh hơn.
Tôi cảm tạ Chúa từng giây phút vì những ơn trọng đại mà Chúa đã ban cho tôi dù tôi bất xứng và chẳng có công trạng gì: “Chúa ban vì Chúa muốn ban thế thôi!”.
Và dù tôi có cảm tạ Chúa cho đến đời đời thì cũng chẳng xứng với những gì Chúa đã thực hiện trên đời tôi.
Xin tất cả anh chị em cùng dâng lời cảm tạ Chúa với tôi.