“Trước khi là một công trình do con người xây dựng, cộng đoàn tu trì là một ơn của Chúa Thánh Thần”. Tuy nhiên, giống như mọi ơn thiêng liêng, nó phải được xây dựng ngày này qua ngày khác nhờ nỗ lực của mỗi và mọi thành viên.
Ý thức được nhận cùng một ơn gọi chung – một ơn gọi được diễn tả cụ thể trong một kế hoạch được triển khai, thực hiện và kiểm tra chung – phải được phát triển cho đến mức trưởng thành. Cho nên sự căng thẳng tự nhiên giữa cách tiến hành đời sống cộng đoàn và hành trình cá nhân phải được giải quyết như là một lời mời gọi cho hết thảy chúng ta cùng hành trình với nhau như anh em.
Nhiệm vụ xây dựng cộng đoàn là một hình thức khổ chế đòi hỏi hoán cải liên lỉ và một tinh thần hy sinh, không ai ỷ dựa quá nhiều người khác, trong lúc mỗi người đều vui mừng về những gì người khác có thể cống hiến.
Việc quy tụ hằng ngày, trong đó chúng ta di chuyển từ tu phòng đến nhà nguyện ở trung tâm các phòng, tiêu biểu cho nỗ lực liên lỉ ra khỏi cái tôi của mình, vươn tới tha nhân, và xây dựng cộng đoàn với họ; Thánh Thể biến đổi các cá nhân thành anh em. Từ việc cử hành Thánh Lễ, trong đó cộng đoàn được xây dựng, cử hành và diễn tả, chúng ta được gửi về với cuộc sống lao nhọc, nơi chúng ta lớn lên trong việc phục vụ lẫn nhau và đón nhận nhau nhờ sức mạnh Lời Chúa và Bánh Thánh ban cho.