Bài viết của Lm. Giuse Trần Thanh Trung, O.Carm.
Câu chuyện các môn đệ của Chúa Giêsu trên con thuyền nhỏ đang vượt qua con sóng dữ dội giữa biển có thể xem như một dụ ngôn hoàn hảo về con thuyền cuộc đời, thuyền gia đình, và thuyền Giáo Hội của chúng ta đang giữa cơn sóng gió bão bùng. Chị thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã để ý đến hình ảnh con thuyền này và đã cảm thấy an ủi từ câu chuyện này. Khi miêu tả về một thời điểm thất vọng kinh khủng trong cuộc đời, chị đã viết: “Tâm hồn con như thể chiếc thuyền mong manh dễ vỡ được trao phó cho sự thương hại của những con sóng dập vùi và chẳng có tài công nào cả. Con biết Chúa Giêsu đang ngủ ở đó trên thuyền, nhưng đêm đen dày đặc thế nên con chẳng thể nhìn thấy Ngài.” Nhưng rồi nỗi buồn đó đã trở thành niềm vui, và liền sau đó chị thánh đã viết: “Thay cho giông bão của thử thách, một luồng gió nhẹ đã mở rộng cánh buồm thuyền đời con, và con tin tưởng rằng con sẽ đến bến bờ phúc lành, giờ đây dường như đã trở nên quá gần. Bến bờ hạnh phúc thật gần cho thuyền con, nhưng giông bão vẫn đang nổi lên.”
Nhiều thế kỷ trước, thánh Âutinh cũng đã suy gẫm về con thuyền tương tự, và ngài đã cảm nhận ý nghĩa của cuộc hải trình này cho toàn thể cộng đoàn Giáo Hội. Hẳn nhiên, câu chuyện này có ý nghĩa cho cả cá nhân và cho cả toàn thể Giáo Hội. Thánh Âutinh đã viết:
“Chiếc thuyền chở các môn đệ trên đó chính là hình ảnh Giáo Hội, chiếc thuyền ấy đang rung chuyển dữ dội giữa giông bão của những cám dỗ, trong khi những cơn giông tố chống đối vẫn đang hoành hành. Có thể nói rằng, ma quỉ, kẻ thù của Giáo Hội vẫn cố gắng khuấy động không cho trời yên biển lặng. Nhưng Đấng trổi vượt trên tất cả vẫn kiên trung vì chúng ta, thế nên giữa những biến loạn của đời ta, Ngài vẫn ban cho ta tấm lòng tin tưởng phó thác. Ngài đến và củng cố chúng ta, nhờ đó chúng ta không bị xô ngã và bị ném ra khỏi thuyền. Cho dẫu con thuyền có thể rơi vào cảnh rối ren đôi chút, nó vẫn cứ là một con thuyền. Nó chở theo các môn đệ và đón Chúa Kitô lên thuyền. Con thuyền đang thật sự gặp nguy khốn giữa sóng nước, nhưng sẽ vẫn có cái chết nào đó ngay cả khi không có sóng nước cơ mà. Vì thế, hãy cứ ở yên trên thuyền và nài xin Thiên Chúa. Một khi bánh lái là vô dụng và sự mở rộng của những cánh buồm mang đến nhiều nguy hiểm hơn là một lợi thế, khi tất cả sự giúp đỡ và sức mạnh của con người đã trở nên vô dụng, nguồn cậy trông duy nhất còn lại cho các thủy thủ là kêu lên cùng Thiên Chúa. Chẳng lẽ Thiên Chúa, Đấng giúp cho các thuỷ thủ về tới bến an toàn, lại ruồng bỏ Giáo Hội và ngăn cản Giáo Hội đạt đến an bình và tĩnh lặng sao?”
Giữa dòng đời hôm nay, Giáo Hội, trong đó bao gồm mỗi chúng ta, đang đứng trước những trận cuồng phong thổi ngược. Chúng ta thường xuyên phải chiến đấu chống chọi lắm khi trong vô vọng với chính mình, với hoàn cảnh, với những cám dỗ, với những đau buồn sầu khổ, và với vô số những quyết định khó khăn trong đời sống đức tin. Chính trong giờ phút như thế, chúng ta hãy nghe theo lời khuyên của thánh Âutinh, hãy “cứ ở yên trên thuyền”. Vì chúng ta không phải chiến đấu một mình, có Chúa Giêsu đến với chúng ta giữa những giông tố cuộc đời. Ngài sẽ đưa tay để cứu vớt, với giọng nói bình tĩnh rõ ràng Ngài bảo chúng ta yên lòng đừng sợ. Dù những khó khăn mà mỗi chúng ta, gia đình, giáo xứ hay Giáo Hội đang gặp phải là gì, thì cũng hãy tin rằng Chúa Giêsu vẫn hằng đến với chúng ta như đã đến với các môn đệ xưa. Câu chuyện về thuyền đời của các môn đệ xưa thì nay vẫn thế, vẫn sẽ là dấu hiệu tiêu biểu cho những việc mà Chúa Giêsu luôn làm cho những người của Ngài mỗi khi gió thổi ngược, biển gào, sóng vỗ, mỗi khi chúng ta có nguy cơ bị vùi dập trước những cơn giông tố phũ phàng của đời sống.