Home / Tin Tức / Therese và Tính Chất Hiện Đại P.3

Therese và Tính Chất Hiện Đại P.3

Đó là tập quán dù là giữa những người hết mình dấn thân cho Therese để làm những lời tạ lỗi cho kiểu thổ lộ này. Một trong những người dịch hay hơn của Therese là Gioan Beevers trong phần giới thiệu bản dịch của ông về cuốn tự truyện kể rằng, “Vì nghĩa đen không thể nào được so sánh với những sự Thú Tội của Augustine, với Tự Truyện của Teresa, hoặc với sự Giới Thiệu tới Đời Sống Đạo Đức của thánh Francis.” Ngài thường xuyên nói, một số người đọc tác phẩm của Therese “đối với lần đầu thì hoàn toàn không bị ấn tượng, và thậm chí có thể tìm thấy nó vô vị, vì nó được viết theo thành ngữ của một thời, dù là thời gian gần chúng ta, nhưng cảm xúc thì xa cách hẳn chúng ta. Tuy nhiên đó là hy vọng: “Một khi đọc thì nó không thể nào quên.” Và, ông bảo đảm cho chúng ta rằng, nó không có một “range of appeal” điều gì nghê gớm,” từ một người “học thấp” và đơn sơ đối với các “học giả lớn.” Tôi có một cam đoan khác. Tôi nói Truyện của một Linh Hồn có thể được so sánh với những tập đó chính xác Beevers nói nó không sánh được. Đó là một trong những truyện tâm linh vĩ đại, nhiệt thành trong cách hiện đại là tự truyện của Teresa Avila theo phương cách thế kỷ mười sáu. Nó thì thật như Augustine trong những Sự Thú Tội của ngài, nếu ngắn gọn hơn trong việc khai mở nhịp tình yêu theo những chiều sâu ẩn khuất nhất trong nội tâm của một thánh nhân. Và tôi nghi ngờ nó hữu ích hơn cho các thời hiện đại hơn là Francis de Sales trong việc vun trồng đời sống dâng hiến. Có gì đó là được vẽ ra từ Therese và được chia sẻ với ngài một sự hiểu biết, một kết nối, một sự vun đắp tâm linh hiện đại. Những gì ngài làm có thể được tiếp cận tới chúng ta là điều được bất cập trong hai từ tiếng Đức – Innerlichkeit, sự hướng vào trong, sự uyên sâu, sự nồng ấm, và Innigkeit, dịu dàng, nhiệt tình, thân thiện, một sự chủ quan được gợi hứng hoàn toàn đã cho những gì ngài biết là chân lý khách quan.
Việc gì đó người ta mất cơ hội mà người ta cảm giác dù là sự cống hiến của họ cho Therese có cái gì đó họ phải xin lỗi cho những giới hạn mang tính kiểu cách, một thành ngữ không đáng tin và cổ hủ, chính xác là điều làm cho ngài hiện đại, sống động với chúng ta, mạch lạc, và chiến thắng. Ngài là một nhà phân tích về những tài liệu nghệ thuật của ngài khi các nhà hiện đại lớn là của chúng. Vì Joyce đã lấy một khoảng cách các ngôn ngữ về sự hão huyền ban ngày và những giấc mơ ban đêm để tạo nên một giác quan mới về về truyện ngắn và mọi người theo khung cảnh hiện đại của ông, vì Schoenberg đã tìm để áp dụng những gì ông đã nghĩ số học thiết yếu về âm nhạc Phương Tây tới nội dung lớn như là mối tương quan của Moses và Aaron, vì Matisse đã làm hết một văn phạm đơn giản hóa rộng lớn về màu sắc và cú pháp của đường kẻ cho Nhà Nguyện Mân Côi Đa Minh ở Vence, vì Eliot đã kết nối những ngữ điệu của mẫu dạng cổ và câu tân thời, cảm nghiệm cá nhân và truyền thống thần bí trong Quartets, vì vậy Therese đã nói sự thánh thiện.
Sự phân tích nhân đôi là của Therese , để so sánh tình yêu Chúa dành cho chúng ta và của chúng ta dành cho Chúa, và để khám phá nó, bằng cách tìm kiếm không ngơi, đặc biệt về chính cảm nghiệm của Therese, những gì tình yêu của chúng ta dành cho Chúa có thể trở thành sự tiến triển nào thì mở ra cho nó. Đó là một phương pháp so sánh giống như cái đã dùng trong sự ghép đôi có giá trị về những chọn lựa từ sự Noi Gương của Chúa và những tác phẩm của Therese mà được gọi Chỉ dành cho Hôm Nay. Trong một tác phẩm lớn hơn danh hiệu không công nhận của nó gợi ý chúng ta thấy những phương pháp nào cho một đời sống lấy tình yêu làm trọng tâm của tinh thần hơn là cách nhau bốn trăm năm theo thời gian có thể đến với nhau. Đem chúng lại với nhau không làm cho Therese đương thời của Thomas à Kempis hoặc là bất cứ ai đã viết tác phẩm Noi Gương, nó cũng không làm cho tác phẩm Noi Gương vào một tác phẩm hiện đại. Nhưng công bằng để theo gợi ý của Ronald Knox trong phần giới thiệu nhỏ đã thực hiện tốt của ông, để đặt một tấm thiệp thánh của Therese theo một bản copy về tác phẩm Noi Gương. Sau đó nó sẽ không còn bị vô danh: “ngài không viết nó, nhưng quan trọng hơn là ngài sống nó.”
Đức ông Knox biết chính xác những gì nhà văn tinh thần hiện đại đã thành công. “Tâm trí của chúng ta có xu hướng để làm rắc rối những gì đơn giản với những gì dễ dàng,” đức ông nhắc chúng ta. Sau đó ngài đề nghị một chứng minh về diễn suất tính rắn chắc của Therese. Nhìn lên bất kỳ ngày nào trong tập sách này được sắp xếp bởi những ngày để tinh thần đọc sách cả năm: “bạn sẽ tìm ra điều gì đó rất đơn giản mà bạn có lẽ nghĩ về nó cho chính mình; cho đến nay từ sự dễ dàng mà bạn đã trải qua thời gian sống không thực hiện nó.” Ở đây, trong Therese và Noi Gương đức ông kể cho chúng ta hai nhân chứng, “trung thành như những người trong sách Khải Huyền, để đẩy xa những lý do nhỏ có chủ nghĩa thực dụng không thương tiếc của họ. Những lối nói có thể được biết đủ tốt, nhưng chúng phải được gọt dũa đúng nơi “trong bảng khắc đồng mang tính lao động do một nhà khổ tu thế kỷ mười lăm, và đã lặp lại, Chúa biết lao động như thế nào bởi một đứa trẻ đồng thời với chúng chúng ta.”
Therese là một em bé, người ta thấy trong các sách copy và trong các lá thư của ngài mà ngài đã khắc vào đức khôn ngoan của ngài. Đó là bàn tay của một em gái, của một nữ tu trẻ, của một phụ nữ trẻ, cuối cùng chỉ mới qua tuổi dậy thì. Nhưng những từ cho thấy một sự trưởng thành trong đời sống tinh thần, một sự trưởng thành mà một số trong chúng ta có thể lớn hơn ngài nhiều tuổi. Đó là cách ngài sống những nguồn mạch của tình yêu mà làm cho sách của ngài hoàn toàn có giá trị về so sánh với sách Noi Gương, với Augustine hay là Teresa người Tây Ban Nha hoặc là Francis de Sales. Việc phân tích của ngài về sự thánh thiêng đến với chúng ta trong lời nói và hành động, trong những giọng nói và giai điệu của thời chúng ta. Ngài thực sự là trong thời chúng ta, rất là tân thời, điều gì đó mà chính ngài đã nhận ra. Vào thời kỳ những khám phá này ngài cho chúng ta biết ngài có một sự trợ giúp trực tiếp cho đời sống tinh thần của ngài là những thang nâng. Không cần lâu hơn để đi hết những bậc thang vô tận. Ngài thì quá nhỏ, ngài đã cẩn thận để leo những bậc thang gồ ghề, dốc của sự hoàn thiện. Ngài đã có bậc thang của ngài trong Thánh Kinh. Từ sách Châm Ngôn 9:4, ngài trích “Hỡi ai bé nhỏ, hãy đến với tôi”, từ Isaia 66: 12-13, “Bạn sẽ được ẵm vào lòng và nâng niu trên đầu gối; như người mẹ ấp ủ con thơ, thì ta cũng vỗ về các con như vậy.” Động cơ của ngài là Thánh Kinh, nhưng Thánh Kinh bị giảm, kinh tế hóa, đã bổ sung cho chúng ta trong những đoạn trích súc tích. Thánh Kinh của ngài là một nền kinh tế về ơn cứu độ thậm chí dành cho các khuôn mẫu tình yêu nhỏ nhất. Việc phân tích của ngài về đời sống tinh thần làm cho các đường lối được thánh hóa đủ hẹp những em bé nhỏ nhất của chúng ta.
Không đủ để nói về đường bé nhỏ của Therese mà nó có thể sử dụng được cho người nhỏ nhất trong chúng ta. Nó được hướng dẫn cụ thể cho người bé nhỏ nhất của chúng ta. Chúng ta cũng phải nhớ ở đây là không phải vì tinh thần của ngài là một sự giản lược cho một mẫu số chung thấp nhất, nhưng ngài là chính ngài trong mọi cách mà ngài có thể là chính ngài, ngài với người bé nhỏ nhất giữa chúng ta. Việc đó không có nghĩa làm cho ngài nhỏ hơn hoặc là khiêm tốn; ngài thì trong bản năng của người bé nhỏ và khiêm tốn. Điều gì ngài đã phải làm là để học những gì có nghĩa. Việc học đã trở thành đức khôn ngoan tiên tri của ngài, tiên báo những gì có thể là sự thành đạt đáng cân nhắc nhất về thế kỷ hai mươi.
Trong thời của diệt chủng, thời của khủng bố, của độc ác mà ngày nay vượt qua mọi sự đã được biết hoặc là đã thực hành trong quá khứ mà nó là một sự mỉa mai để nói về các nhà tra tấn thời trung cổ, tuy nhiên chúng ta phải phân biệt chính mình với một việc mở rộng tình thương thực sự rất mới. Chúng ta đã đến để thấy giá trị người bé nhỏ của chúng ta, của tính dị dạng nhất, và bất tiện. Không ai sẽ bị bỏ rơi. Tất cả mọi người muốn một nơi nào đó.Việc đòi hỏi của chúng ta về sự đáng giá của khinh khi cho đến nay, cái nhỏ bé nhất của chúng ta, chúng ta đã chứng minh trong giữa những sự khủng khiếp của thời đại chúng ta một sự hiểu biết biết về sự khôn ngoan của Therese, và một niềm khao khát để theo nó hướng dẫn. Để bị tàn tật về thể lý, về tâm thần, hay là tinh thần thì chúng ta đã bắt đầu để nhận ra thì không cần thiết là một ứng sinh đối với sự khước từ. Điều đó có lẽ thật là một sự cởi mở cho một phần mới về những hành động của tình yêu. Cáo lỗi bạn, chúng tôi không làm điều này bằng cách nói chúng tôi, họ, hay bất kỳ ai hay là bất cứ điều gì khác khỏi những gì chúng tôi, hay là họ là. Nếu chúng ta bị tàn tật theo bất cứ cách nào, nếu những cấu trúc tinh thần hay là tâm thần hoàn toàn sai thì chúng ta phải chấp nhận sự thật và giải quyết sự thật đó. Nhưng chúng ta phải thấy trong những cách vụng về, vấp ngã, hậu đậu của chúng ta, chúng ta đem lại sự gì đó về giá trị với chúng ta, một ý thức khác về sự vật, một phương thức khác về hữu thể. Đây là một điều chắc chắn về những thành đạt to lớn của thời chúng ta là để xem giá trị này, để tuyên bố nó, để bảo vệ nó. Đây là những gì mà Therese đã khám phá ra trong sự phân tích của ngài về tình yêu, đường nhỏ bé của người nhỏ bé, con đường như ngài đã hiểu nó tới những cung điện nội tâm trên. “Une petite voie,” ngài gọi nó, “bien droite, bien courte, une petite voie nouvelle” – đường nhỏ bé, hướng dẫn không thể sai lầm, ngắn, và đầy đủ với nhau mới mẻ.
Câu này hầu như giống một thành ngữ không thể tin được, là tác phẩm của một khoảng cách cảm xúc từ chúng ta? Therese không sử dụng những uyển ngữ và làm cho ngài thành người nhỏ bé nhất, người yếu đuối nhất, như những người đáng ca ngợi nhất đối với Thiên Chúa nhập thể. Có phải đó là một tinh thần đã cập nhập hay là một thứ vụng về, điều gì đó đã để lại từ những quan sát tối tăm về một Norman Carmel mù tối cách đây một thế kỷ? Chúng ta có thể nói trong những thời kỳ về kỹ năng của người đó là để lộ diện những giới hạn vào những thành công nội tại, về một nhà hiện đại giải mã tất cả mọi sự, không phải âm thanh, không phải từ ngữ, không phải màu sắc, cũng không phải những dòng chữ, nhưng bằng tình yêu? Ngài thì phải được lặp đi lặp lại về người đương thời với chúng ta, ngài chỉ cho ta trong hầu hết mọi hành động cách nào để vượt qua những bề mặt để tìm ra mạch những giai điệu cổ đại ở dưới những cách nhấn hiện đại, để tái khám phá kiến thức mà là một sự kết thúc trong chính nó thì tình yêu đã làm cho chúng ta nên một với chính hữu thể đó.
Chúng ta vẫn còn bối rối bởi Therese, hầu hết tất cả chúng ta vẻ bên ngoài không được ơn phú bẩm những ơn huyền nhiệm, hoặc là nếu chúng ta có thì chúng ta không thấy, hoặc là nếu chúng ta thấy thì chúng ta có lẽ được ơn không biết những gì chúng ta làm về nó. Ngài rất chắc về ngài trong tình yêu. Trong lúc nghi ngờ lớn như vậy thì những sự chắc chắn của ngài làm chúng ta bối rối thậm chí khi chúng làm chúng ta vui. Những điều chắc chắn không cần làm như vậy hơn những thứ của các người hiện đại vĩ đại trong nghệ thuật. Chúng ta tìm thấy gì trong ngài, như trong chúng là một việc xem xét sẵn sàng sau chân lý mà ngài chắc chắn là được tìm thấy ở cuối hành trình chiêm niệm mà tất cả chúng ta được kêu gọi để lãnh hội, nhưng không chỉ ở cuối. Ngài đã nhắc chúng ta nhiều lần về chân lý xa xưa mà trong chính hành trình là một khuôn mẫu của chân lý.
Therese là một vị thánh hiện đại nhất đã chỉ cho chúng thấy con đường ở đây, lúc này, thời này. Đây là điều mà ngài phân tích về tình yêu đã giúp chúng ta hiểu và bắt kịp ở đây, lúc này, thời này một tác phẩm, một chuỗi những từ, một đường sống. Người bé nhỏ nhất của chúng ta có thể hiểu nó; và người lớn nhất cũng hiểu như vậy. Ngài đã nói, ngài nói cho mọi người. Người ta không phải bị khóa hẳn lại trong một cộng đoàn tu trì từ xa để noi gương Therese hoặc để sống trong bất kỳ hình thức nào của cộng đoàn tu trì, nhưng công bằng mà nói thì người ta không phải từ bỏ chính mình một sự hiểu biết đầy đủ của Therese vì người ta sống trong một cộng đoàn tu trì. Người ta cũng không phải nói về họ sự noi gương của Therese thì hoàn toàn vượt khả năng của chúng ta mà thậm chí chúng ta không thể nào cố gắng được, vì chúng ta không có nhân đức anh hùng của ngài. Chúng ta có thể biết bằng cách nào? Người ta có thể biết bằng cách nào? Nó đã không phải cho đến khi đầy đủ một quá trình kiểm tra đối với việc phong thánh tốt đẹp theo cách mà mọi người đã sẵn sang nỗ lực để định giá nhân đức can đảm của Therese và định cỡ nó chống lại một số loại cân trong những con số và lời. Sự nhỏ bé là đủ và tất cả chúng ta có thể hãnh diện về điều đó. Sự yếu đuối có thể là tốt hơn, và ai trong chúng ta không bị liên quan vào sự yếu đuối trong điều gì đó? Việc đó đủ rồi, nhắc nhở chúng ta về sự yếu đuối của mình, không phải để được hãnh diện về nó, không dùng nó như một sự hùng biện đảo lộn về của sự lành thánh, là một khả năng tiêu cực, để chắc ăn chúng ta được xem là đủ nhỏ để là đủ lớn. Thật đủ phù hợp những gì chúng ta là và để nhận thức với sự thích hợp các ân sủng của một mẫu đời sống mà chân lý là tình yêu có hữu thể hấp dẫn lạ kỳ của nó. Đó là điều làm cho Therese đối với tôi là tiến sĩ đặc biệt về về đời sống tâm linh của thế giới hiện đại. Tôi nghĩ đó là việc làm cho ngài, một số người mừng lễ không đơn giản trong khung cảnh đạo đức, nhưng trong khung cảnh đặc biệt về sự hiện đại mà tài đức của ngài có thể được so sánh, và hiểu tốt hơn vì được so sánh với bất cứ ai khác đã phân biệt đối với sự phân tích của ngài về một số phần chính của hữu thể.

Check Also

THÁNH LỄ MỪNG KÍNH TRỌNG THỂ CÁC THÁNH DÒNG CÁT MINH

Trong tinh thần hiệp hành, củng cố và gia tăng sự kết nối giữa các …