CHỦ ĐỀ: TÌNH YÊU CHA CHO CON ĐƯỢC TỰ DO
Biên soạn: Lm. Giuse Trần Thanh Trung, O.Carm.
SUY NIỆM 1: ÁNH SÁNG Ở LỐI VÀO
“Suốt đêm… tôi tìm người lòng tôi yêu dấu… [Người yêu dấu] luồn tay qua khe cửa, và lòng tôi rạo rực biết bao …” (Dc 3:1; 5:4)
“Còn anh em, anh em là giống nòi được tuyển chọn … dân riêng của Thiên Chúa, để loan truyền những kỳ công của Người, Đấng đã gọi anh em ra khỏi miền u tối, vào nơi đầy ánh sáng diệu huyền.” (1 Pr 2:9-10)
Khi Thiên Chúa mới thổi sự sống vào trong thân xác thì linh hồn như thể chỉ là một khung vẽ trống trơn chưa có gì đã được vẽ lên đó. Khi ta còn là trẻ thơ, linh hồn ta chẳng biết gì ngoài những gì đã lĩnh hội được qua cái nhìn hướng ngoại xuyên qua “những khung cửa sổ” ngũ quan của ta. Vì thế ta lớn lên trưởng thành với niềm tin rằng những gì ta nhìn thấy và nhận biết thông qua ngũ quan là tất cả những gì cần nhận biết.
Nhưng trong thực tế, xét theo sự hiểu biết thiêng liêng, thì bao lâu linh hồn ta còn trú ngụ trong thân xác, thì bấy lâu linh hồn giống như thể một tù nhân dò dẫm phía bên trong những bức tường xà lim tù ngục tăm tối.
Ngay cả sau khi ta lắng nghe Lời Chúa, và cả sau khi ta đã tin, thì ta vẫn có thể hành động như kẻ đui người điếc phần lớn thời gian. Đó là bởi vì chẳng có ai dạy cho ta rằng còn có một phương cách khác để nhận biết Thiên Chúa, phương cách tinh thần.
Trước khi trình bày sâu hơn về điểm này, thì điều quan trọng là ta phải xác định chân lý duy nhất này cho linh hồn ta đó là: tách rời khỏi Thiên Chúa thì linh hồn ta sẽ rỗng tuếch, không có dù chỉ là một tia sáng của Chúa Thánh Thần trong đó. Và ngay cả sau khi ta trở nên tin tưởng, ta sẽ vẫn lệ thuộc phần lớn vào điều kiện tối tăm này cho đến khi đôi mắt của con người nội tâm trong ta được chữa lành và được khai mở.
Bởi đó, Chúa Thánh Thần đã được gửi đến để thắp lên ánh sáng chân lý trong linh hồn ta. Nguồn sáng tâm linh này sẽ chữa lành và dẫn ta vào đường nẻo tự do. Vì bao lâu ta chỉ nhìn bằng đôi mắt thể xác, thì ta sẽ còn tiếp tục sống như một tù nhân mù lòa, vẫn lần mò quanh quẫn trong xà lim trong bóng đêm dày đặc – trong khi cánh cửa dẫn đến tự do thì lại luôn luôn mở rộng.
Đó là những gì mà Thánh Gioan Thánh Giá đề nghị. Ngài chỉ cho chúng ta cách thức thoát khỏi “đêm dày” của một tâm hồn bị giam hãm, để đến với nẻo đường đức tin, nẻo đường dẫn ta vào trong nguồn sáng và tình yêu không ngớt của Thiên Chúa. Chẳng phải đó chính là tiếng kêu thổn thức của lòng ta sao? Nhờ đó Thiên Chúa sẽ tỏ bày cho ta một lối mở đưa ta đến với Ngài.
Hãy tin tưởng để Thiên Chúa dẫn ta thoát khỏi đêm đen, khỏi hãi sợ, khỏi mê lầm, và khỏi cả nghi hoặc. Vì chính nguồn sáng đức tin, nguồn sáng ấy sẽ tỏ bày cho ta nẻo đường tự do trọn hảo trong tinh thần. Và rồi ta sẽ tìm thấy chính điều mà lòng ta khắc khoải kiếm tìm – sự tự do và bình an tuyệt đối trong sự hiện diện của Thiên Chúa, Đấng Dấu Ái của hồn ta.
(Đường Lên Núi Cát Minh: Cuốn 1, Chương 3)
Lạy Thiên Chúa là Cha của con. Ngài đã gọi con tiến bước đến tự do. Và con luôn khao khát được sống trong tin tưởng và tự do trong Ngài, không bị ràng buộc bởi muôn điều đang niú kéo con đây.
Giờ đây con nghe biết Cha đang đến vì con … Cha đang mở ổ khóa … và con nghe được giọng nói yêu thương diệu vợi của Cha với linh hồn con, Cha gọi con: “hãy trỗi dậy, và hãy bắt đầu bước đi cùng Cha tới một nơi mới lạ.”
Hôm nay, lạy Cha Khả Ái, con sẽ dấn thân vào một cuộc hành trình dẫn con tiến vào trong sâu thẳm trong tình yêu của Cha….
Còn tiếp…