Home / Các Thánh & Á Thánh / Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu – Lời Mời Gọi Nên Thánh

Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu – Lời Mời Gọi Nên Thánh

Chắc hẳn là anh chị em cũng đồng ý rằng chúng ta đang sống trong một thời buổi rất ư là lộn xộn và đầy những điều mà chúng ta gọi là khủng hoảng và rối loạn: – khủng hoảng văn hóa, khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng giáo dục, rối loạn nhân cách, rối loạn giới tính, … Đúng như một nhà tư tưởng đã nói: “người tốt thì thiếu hẳn niềm tin, trong khi kẻ vô lại thì lại tràn đầy nhiệt huyết.” Vậy, làm thế nào để chúng ta có thể sống trong thời buổi rối ren này? Thực sự, chỉ có một câu trả lời thôi, đó là chúng ta phải trở nên những vị thánh.

Nhưng ngay khi chúng ta vừa nghe thấy thuật ngữ “Thánh”. Chúng ta ngay lập tức sẽ nghĩ tới các vị thánh hiển tu, các vị thánh tử đạo, các vị thánh được Hội Thánh tuyên phong; và hầu như là không thể đối với chúng ta. Quả vậy, một số vị thánh đã thực hiện những hành động vĩ đại mà chúng ta không thể làm được. Chẳng hạn, chúng ta không thể sống như thánh Simeon Stylite sống trên đỉnh cột hàng chục năm và có người tiếp tế thực phẩm cho. Chúng ta cũng chẳng thể trở nên giống như thánh Bênađô, người có tới mười hai bước để ra khỏi sự kiêu ngạo và đi vào thực hành mười hai bước để đạt được đức khiêm nhường hoàn thiện. Chắc chắn rằng ngay khi chúng ta đạt tới bước thứ mười hai của việc thực hành khiêm hạ, thì chúng ta sẽ rất tự hào rằng mình khiêm tốn rồi. Chúng ta chắc cũng khó lòng đi qua tất cả bảy tầng trong lâu đài nội tâm mà thánh Têrêsa Avila đã đề nghị cho chúng ta.

Vậy phải chăng là chúng ta đang đối mặt với một tình trạng tiến thoái lưỡng nan khi chúng ta phải trở nên thánh để được hạnh phúc. Nhưng làm thế nào có thể trở nên một vị thánh đây? Trong bối cảnh đó Hội Thánh đã cho chúng ta một vị thánh của thời đại chúng ta và đó là vị nữ tu trẻ mà chúng ta mừng kính hôm nay: thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, vị đã để lại cho chúng ta một nẻo đường hết sức đơn giản. Điều mà trong khi chúng ta đã lỡ làm người lớn trong thời buổi phức tạp này, chúng ta lại ước mong quay về với sự đơn giản đó. Cái mà ngày nay chúng ta gọi là: simplicity of life – một đời sống giản dị đơn sơ. Ước mong đó đã có lần được Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII đề cập đến, khi ngài nói: “tôi luôn tránh né những thứ phức tạp của cuộc sống. Tôi muốn mọi sự phải hết sức đơn sơ giản dị.” Phải chăng cái đơn sơ giản dị lại khó cho chúng ta đến thế sao!

Thánh Têrêsa cũng đã mong ước và đã sống một đời sống với mọi sự hết sức đơn sơ giản dị. Và trong tác phẩm Truyện Một Tâm Hồn của mình, chị đã phần nào diễn tả hai qui tắc để đạt được một lối sống như thế; đó là: 1/ không bao giờ tìm thỏa mãn cái tôi; 2/ làm mọi sự và đón nhận mọi việc vì tình yêu cho Chúa Kitô. Đó là qui tắc để sống đơn sơ nhỏ bé của Têrêsa.

Mỗi người trong chúng ta đang ở một chặng đường nào đó trong cuộc đời mình; có thể đang là sinh viên, giáo sư, linh mục, tu sĩ, giáo dân, cũng có thể đang phải đối mặt với những cảnh huống éo le nào đó như bệnh tật nan y, có thể là một người lao công, là một công nhân bình thường…. Đối với Têrêsa cho dẫu là việc khiêm tốn hay lớn lao cách mấy đi chăng nữa những vị trí và công việc đó cũng chẳng có gì khác nhau cả. Phương pháp của Bông Hoa Nhỏ hệ tại nơi cách thức chị hòa hợp sự thánh thiện làm một với công việc mà chị đang thực hiện. Vì thế mà đối với chị thánh thì không có một ơn gọi nào cao trọng hơn ơn gọi nào cả. Vấn đề không phải ở tầm mức của công việc nhưng là ở tầm mức của lòng mến. Ví dụ cụ thể là: mọi người có thể nói rằng, anh em linh mục chúng tôi xuất hiện trước công chúng thường xuyên, giảng dạy Lời Chúa hàng ngày, dùng những tư tưởng lớn, những lời hay ý đẹp, và nói về những điều thánh thiện, do đó chúng tôi thánh thiện hơn các bạn. Điều đó quả là không đúng! Có thể có một số người trong cộng đoàn, những bà lão nhà quê, không hiểu những từ ngữ mà họ nghe giảng, nhưng họ lại có thể gần với Thiên Chúa hơn chúng tôi rất nhiều lần.  

Đối với thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu, điều đơn giản là bởi vì chị theo một nguyên tắc và nguyên tắc đó là liên hệ tất cả mọi chi tiết trong chọn lựa sống của chị với Chúa Giêsu; chị đã hòa hợp cuộc sống của mình với sự thánh thiện trong Chúa Giêsu. Giống như khi chúng ta đổ một giọt nước hòa vào trong rượu, và cả hai trở nên một toàn thể. Hay như một thanh kim loại được bỏ vào trong lửa, nó sẽ nóng chảy dần dần. Vì thế, Têrêsa cũng đề nghị với chúng ta là chúng ta hãy lấy bất cứ hành động nào, cho dẫu là học hành, nghỉ ngơi, hay phục vụ, bất cứ điều gì, và liên hệ các hành động đó với Chúa Giêsu khả ái. Hãy thử lấy một ví dụ từ cuộc đời của chị thánh.

Đó là câu chuyện về mối tương quan giữa Terêsa và một trong những nữ tu trong nhà dòng – Sr. Pierre. Sơ này đã ở vào 80 tuổi, bị viêm khớp mãn tính, luôn là người cáu gắt khó chịu, ngay cả đối với những người giúp đỡ sơ; mọi việc dường như chẳng bao giờ vừa ý Sr. Pierre cả.  Hãy đọc cùng đọc những dòng kỷ niệm này với Têrêsa:

“Mỗi chiều, khi thấy sơ St. Pierre lắc lắc chiếc đồng hồ cát là con hiểu ý sơ ấy: Chúng ta đi nào. Không thể tưởng tượng nổi việc này lúc đầu khiến con khó đứng dậy như thế nào, nhưng con đã làm ngay lập tức. Rồi bắt đầu một chuỗi lễ nghi. Phải nhấc và mang chiếc ghế xếp đúng cách, nhất là không được vội, sau đó bắt đầu đi. Phải đi theo sau người bệnh tội nghiệp này, vừa đi vừa đỡ lưng bà, và con làm việc này với tất cả sự nhẹ nhàng mà con có thể; nhưng nếu chẳng may sơ bước hụt, lập tức sơ tỏ vẻ như là con giữ sơ không chắc và làm sơ suýt té. – ‘Ối! Trời! Em đi nhanh quá, tôi ngã gãy xương mất.’ Nếu con cố đi chậm hơn thì sơ lại bảo: – ‘theo tôi đi chứ, tôi không thấy em đâu cả, em buông tôi ra là tôi té đấy. Ôi! Tôi đã bảo là em còn quá trẻ không biết dẫn tôi mà.’”

Đó mới chỉ là việc dẫn sơ Pierre đi. Còn việc giúp sơ ngồi vào ghế đúng cách; phải xắn tay áo của sơ lên đúng cách. Tất cả đều có một khó khăn riêng của nó, mà chỉ có sự tinh tế và tấm lòng mới giúp Têrêsa nhận ra và thực hiện nó giúp sơ Pierre. Cụ thể là cả đến việc bàn tay bị mất ngón của sơ Pierre rất khó khăn xoay xở  để có thể lấy được bánh bỏ vào chén của mình, Têrêsa đã nhận ra cả những khó khăn này:

“Con nhận ra ngay điều đó nên mỗi buổi chiều con đều giúp sơ việc phục vụ nhỏ bé này…. Vì sơ không yêu cầu con làm việc này, nên sơ rất xúc động vì sự chu đáo của con và chính nhờ việc này mà con đã chiếm được cảm tình của sơ ấy và nhất là (sau này con mới biết) vì khi đã cắt bánh cho sơ xong, trước khi đi con dành cho sơ một nụ cười tươi nhất.”

          Rồi các công việc phục vụ ấy cứ tiếp diễn, cho đến một tối mùa đông kia, khi đang thi hành nhiệm vụ nhỏ bé như mọi lần, trời lạnh và khuya lắm rồi. Thình lình Têrêsa nghe được tiếng nhạc từ xa vang đến, ngay lập tức chị hình dung ra một phòng tiếp tân với ánh đèn chiếu sáng, đồ trang hoàng lộng lẫy, cùng những nam thanh nữ tú ăn mặc lịch lãm đang ca tụng và tâng bốc nhau. Đồng thời chị cũng quay sang người chị em bệnh tật bên cạnh mình, thay vì tiếng nhạc thì chỉ thấy tiếng rên rỉ ; thay vì những đồ trang trí lấp lành thì chỉ thấy những bức tường gạch với ánh sáng lờ mờ của đan viện. Nhưng chính khoảnh khắc đó Têrêsa lại được mặc khải cho thấy chân lý trổi vượt của tình bác ái huynh đệ vượt xa những thứ tâng bốc và hào nhoáng của lễ hội phàm tục. Chị đã nhận ra niềm hạnh phúc được phục vụ Chúa Giêsu trong tha nhân. Chị đã ghi lại :

“A ! Con không dại đánh đổi mười phút thực hành nhiệm vụ bác ái hèn mọn của mình để vui hưởng một ngàn năm lễ hội phàm tục…. Giêsu đã muốn cho con cảm nghiệm sự ngọt ngào biết bao khi nhìn Người trong tâm hồn các hiền thê của Người. Và mỗi khi con dắt sơ St. Pierre đi, con đều làm việc ấy với tất cả lòng yêu thương tới mức tối đa mà con có thể làm, như thể con đang dắt chính Chúa Giêsu vậy.” 

Nào hãy thử nghĩ về bao nhiêu những tình huống mà chúng ta gặp phải trong đời mình, khi mà chúng ta phải chăm sóc những người giống như sơ Pierre. Và chị thánh trở nên một vị thánh chỉ nhờ toàn tâm toàn ý với tình yêu trong việc giúp đỡ một người với một chút thánh giá như thế đó. Dĩ nhiên bệnh tật chẳng trừ một ai. Nhưng trong những đau khổ của bệnh tật đó, chúng ta lại khám phá ra cơ hội để hiệp nhất với Đức Chúa của chúng ta. Trong tất cả mọi sự, chúng ta phải tin rằng Chúa Kitô đang ẩn tàng trong thân hình của tất cả những anh chị em bé mọn và đau khổ đó. Nhưng tất cả những gì chúng ta có thể thấy được là những cơ thể yếu ớt, những đôi bàn tay run rẩy, co rúm,và mong manh, nhưng bên trong là chính Chúa Kitô, Đấng trao cho chúng ta con người đau khổ đấy.

Trở lại với điểm khởi đầu của chúng ta, đó là chúng ta phải trở nên THÁNH. Và vị thánh là người là cho dung mạo của Chúa Kitô trở nên khả ái hơn. Câu chuyện về một người thanh niên tôi đã gặp vào năm 2002 cho chúng ta phần nào câu trả lời cho lời mời gọi nên thánh:

Vào năm 2002, có một bệnh nhân AIDS ở một trung tâm AIDS mà tôi đã gặp hàng tuần. Lúc đầu, khi mới gặp anh, anh có vẻ lặng lẽ và luôn hằn học nhìn vào tường. Và sẵn sàng cáu gắt đối với bất cứ ai hỏi hanh anh điều gì. Một hôm, tôi mạnh dạn bắt chuyện với anh. Rồi khi được hỏi, “bạn có tin vào Chúa Giêsu Kitô không?” Thì người đó trả lời là: “Không.” Sau đó anh ấy hỏi lại tôi: “anh tin vào Chúa Giêsu?” và rồi như thể sợ tôi trả lời trước, anh ta đã vội vàng tự trả lời câu hỏi của mình với một thái độ bựa dọc. “Tôi nghe nói, Chúa có thể làm được tất cả mọi sự. Chúa tốt lành vô cùng, và Chúa có thể khiến mọi người trở nên tốt lành với nhau như Chúa. Chúa Giêsu là Chúa,  Ngài cũng phải khiến mọi người tốt lành như Ngài vậy. Nhưng tôi không thấy có một Giêsu nào trong đời cả. Cha tôi nghiện rượu và đánh đập tôi mỗi ngày. Mẹ tôi chỉ biết ngồi lê và “tám” suốt ngày. Chẳng có ai tốt với tôi và lo cho tôi cả. Tôi chẳng tin vào Chúa Giêsu vì tôi chẳng thấy một Giêsu nào trong đời tôi cả.”

Có lẽ đây là điều mà mỗi chúng ta được mời gọi để thực hiện trong đời mình, đó là trở nên một Giêsu khác cho tha nhân hay phục vụ Chúa Giêsu trong tha nhân. Nhờ trở nên Giêsu và phục vụ Giêsu trong tha nhân mà họ nhận ra dáng vẻ đễ thương của Giêsu luôn ở trong đời họ; việc mà “Bông Hoa Nhỏ” của chúng ta thực hiện trong đời của chị, đơn giản là trở nên một Giêsu khác, trải qua những hy sinh nhỏ bé, có những ý tưởng lành thánh, và tử tế như Chúa Giêsu. Qua cách đó, Têrêsa đã nên thánh trong từng chọn lựa với Giêsu và cho Giêsu.

Đừng bao giờ nghĩ rằng mình quá già để làm điều đó. Hãy thử nghĩ, trong khi nhiều bạn trẻ trong chúng ta ở vào tuổi 24 khó lòng mà trưởng thành trong suy nghĩ và trong tình cảm, thì Têrêsa đã trở thành một vị thánh.

Vậy một bài học đơn giản để tất cả chúng ta đều trở nên thánh là: “không cần đòi hỏi phải có nhiều thời gian, nhiều bằng cấp và địa vị cao trọng để trở nên một vị thánh, nhưng điều duy nhất đòi hỏi nơi chúng ta là yêu mến nhiều.

 

Check Also

Giáo phận Palm Beach báo cáo với Tòa Thánh về trường hợp khỏi bệnh lạ lùng của Cha Michael Driscoll

Một ủy ban điều tra của giáo phận Palm Beach đã bỏ ra gần một …