Chuyên mục
Đọc & Suy gẫm Mùa Vọng:
Gương Chúa Giêsu
— Ngày 25 / NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MÙA VỌNG—
TUẦN IV, MÙA VỌNG
Chương 25
CẢI THIỆN ĐỜI SỐNG
Phải cố gắng luôn
Bạn hãy chu đáo và thành tâm trong việc phụng thờ Chúa và năng tự vấn tâm: “Bạn đến đây làm
gì? Và tại đâu Bạn từ bỏ thế tục?”
Không phải ư, để sống trót cho Chúa và nên người siêu thoát?
Hãy hăng hái tiến bước luôn, không bao lâu nữa Bạn sẽ được công thưởng về các việc đã làm.
Lúc đó sẽ không còn phải sợ sệt, đau khổ nữa.
Giờ đây chịu khó đôi chút, nhưng rồi Bạn sẽ được hưởng, – không phải một cuộc an nghỉ lâu dài,
– nhưng là một sảng khoái bất diệt.
Nếu Bạn vững dạ tín trung và hăng hái để hoạt động, Chúa cũng sẽ trung tín và quảng tâm để
thưởng Bạn.
Hãy vững niềm tin tưởng, Bạn sẽ chiếm được giải thưởng. Nhưng đừng tin quá đến nỗi sinh
phóng túng và kiêu ngạo.
Có người kia bán tín bán nghi luôn. Một hôm buồn quá, ông vào thánh đường quì trước bàn thờ
cầu nguyện. Tình cờ trí ông bật tư tưởng: “Ừ! giá ít ra mình cũng biết rằng mình phải kiên
nhẫn!” Bỗng dưng tự đáy lòng ông nghe tiếng Chúa: “Như ngươi biết thì ngươi đã làm gì? Hãy
làm ngay bây giờ cái ngươi định làm lúc ấy, có thế ngươi sẽ được bình an”.
Được yên ủi và vững dạ, người ấy tự phú thác theo thần ý Chúa và không phải xao xuyến nữa.
Người ấy không còn thiết tò mò tìm biết số phận tương lai, nhưng chỉ chuyên lo tìm biết ý Chúa,
biết cái gì đẹp ý Chúa, cái gì hoàn hảo nhất và thực hành chu đáo những cái gì là tốt, là thiện.
Thánh Vương Đavid nói: “Hãy trông cậy Chúa và cứ làm thiện. Hãy cứ ở dưới đất và sẽ được no
say của trái đất”. [34]
Cái ngăn trở nhiều người không tiến bộ và làm việc cho hăng hái để tự chỉnh, chính là tính sợ
khó khăn hay đau khổ khi phải chiến đấu.
Trái lại, người tiến nhanh nhất trong đường tu đức, chính là người can trường hơn cả để lướt
thắng những khó khăn, trái ý mình nhất.
Vì ai càng biết tự thắng mình và cầm hãm trí lòng, người ấy càng tiến nhanh và đáng nhiều ơn
Chúa.
Vun trồng nhân đức
Không phải ai cũng có những cái phải cầm hãm, thắng dẹp như nhau: Người hăng hái – mặc dầu
vương vấn tình dục hơn– cũng có cơ tiến bộ hơn người giầu đức tính nhưng lại không thiết gì
nhân đức.
Hai yếu tố giúp tu chỉnh đắc lực nhất: là quyết tâm tiễu trừ những cái tính tự nhiên ưa thích và
vun trồng nhân đức mình cần nhất.
Hãy lưu tâm đề phòng và thắng lướt cả những khuyết điểm bạn khó chịu trong người khác.
Bạn hãy lợi dụng mọi cái như dịp để tiến: như khi mắt thấy hay tai nghe thuật một gương tốt,
Bạn hãy tự phấn chấn để bắt chước.
Thản hoặc gặp người làm điều lỗi, Bạn hãy đề phòng để khỏi sa một lầm lỗi ấy.
Mà giả thử Bạn đã sơ suất đôi lần, Bạn hãy cố gắng sửa lại cho sớm hết sức.
Con mắt người khác đang quan sát Bạn cũng như Bạn đang quan sát người khác.
Yên ủi và sung sướng biết mấy khi thấy anh em sốt sắng, đạo đức, đứng đắn và trọng kỷ luật.
Nhưng, trái lại, đáng buồn và khổ tâm biết mấy khi thấy có người sống bừa bãi, không thi hành
cả những công việc thuộc chức vụ!
Coi khinh trách nhiệm của chức vụ và mải miết làm những cái không quan hệ đến mình, thực tai
hại vô cùng!
Hãy nhớ lời đã tuyên hứa và đặt tượng Chúa Giêsu đóng đanh trước mặt.
Sau bao năm hiến thân theo đường Chúa, gẫm suy về thân thế Chúa Giêsu Kitô, mà mới bắt
chước Chúa được ít quá như vậy, thật đáng mỉa mai chừng nào!
Một tu sĩ biết chuyên lo và sốt sắng suy gẫm thánh hạnh và cuộc Tử nạn Chúa, sẽ gặp được trong
đó mọi cái hữu ích và cần thiết mà không cần phải tìm gì tốt hơn ở ngoài Chúa Giêsu.
Ôi! Giá được Chúa Giêsu đóng đanh ngự vào lòng, ta sẽ chóng được thấu hiểu mọi cái đầy đủ
biết mấy!
Một tu sĩ hẳn hoi vui nhận và sẵn sàng đầy đủ mọi cái Bề trên truyền dạy làm.
Một tu sĩ biếng lười và bạc nhược, chỉ thấy đau khổ chồng chất trên đau khổ. Họ quay lối nào
cũng chỉ thấy khó chịu. Vì thiếu ơn an ủi bên trong, mà đi tìm bên ngoài lại không được phép.
Một tu sĩ sống ngoài kỷ luật, sẽ sa ngã một cách thảm hại.
Một tu sĩ chỉ đi tìm phóng túng, rộng rãi, sẽ không bao giờ hết khổ cực, vì không lúc nào không
gặp trái ý.
Hãy thẳng tiến
Thế còn bao nhiêu những tu sĩ sống dưới kỷ luật thép của viện tu, họ đang làm gì?
Họ ít ra ngoài. Họ sống ẩn khuất. Ăn kham khổ, mặc áo vải thô. Làm nhiều, nói ít. Thức khuya,
dậy sớm. Nguyện gẫm lâu giờ và năng đọc sách. Họ giữ kỷ luật chu đáo lắm!
Bạn thấy không? Những tu sĩ Chartreux, những tu sĩ Citeaux và ngàn vạn tu sĩ nam nữ thuộc các
Tu viện khác nhau, cứ nửa đêm thức dậy ngợi khen Chúa.
Thực đáng mỉa mai hết chỗ nói, vì Bạn đã quá lạnh nhạt làm nhiệm vụ thánh, trong khi từng ấy
tu sĩ bắt đầu chúc tụng Chúa!
Này! giá Bạn đừng phải làm gì khác, ngoài việc lòng suy, miệng đọc lời chúc tụng Chúa nhỉ!
Giá đừng phải ăn, uống, ngủ, nghỉ để chỉ liên thanh chúc tụng Chúa, chỉ chuyên lo một việc
thiêng liêng, như thế, sẽ sướng gấp mấy làm nô lệ cho mọi thứ nhu cầu của thân xác nhỉ!
Giá những nhu cầu đó thôi đi, để ta chỉ nghĩ đến việc nuôi linh hồn bằng những của ăn thiêng
liêng, những của ăn mà – đáng buồn! – ta ít khi gặp.
Khi nào tới được trình độ không thèm tìm yên ủi nơi bất cứ tạo vật nào, lúc đó con người sẽ bắt
đầu cảm mến Thiên Chúa đầy đủ. Và bất luận may rủi, lúc nào họ cũng vui lòng luôn.
Thắng lợi cũng chẳng vui, thua thiệt cũng không buồn, họ hoàn toàn tin tưởng tự phú thác cho
Chúa: một mình Chúa là tất cả cho họ trong mọi cái. Với Chúa, không có gì hư hỏng cũng như
không có gì chết đi; trái lại mọi cái sẽ còn mãi và sẵn sàng phục tùng ý Chúa.
Lời tâm phúc
Hãy suy niệm luôn đến chung cánh Bạn và nhớ luôn: thời giờ qua đi không trở lại.
Nhân đức chỉ có thể mua bằng chuyên cần và cố gắng liên lỉ.
Bắt đầu phóng túng, là bắt đầu trụy lạc.
Cứ vững tâm sốt sắng, sẽ được hưởng đại an bình. Với ơn Chúa và lòng mến nhân đức, việc làm
nặng nhọc mấy cũng nên nhẹ.
Người sốt sắng và thành tâm, gặp gì cũng sẵn sàng luôn.
Cự tuyệt thói xấu và tình dục, bao giờ cũng khó hơn chịu đựng những nặng nhọc của thân xác.
“Không tránh khuyết điểm nhỏ, dần dà sẽ ngã vào khuyết điểm lớn”.
Ban ngày làm việc hẳn hoi, chiều đến sẽ được thảnh thơi an nhàn.
Hãy tự cẩn phòng, tự thúc đẩy, tự thức tỉnh. Việc người để mặc người lo, việc mình, mình phải
so đo ân cần.
Trình độ tiến triển hệ tại ở sự thắng mình nhiều lắm đấy.
SUY NIỆM
“Muốn tiến đức, phải tự thắng”: đó là một khẩu hiệu và là toát lược trót chương trình thánh hóa
của một giáo hữu.
“Tự thắng”, là cự tuyệt và chiến đấu với mọi tình dục, mọi khuynh chiều lăng lố và vui nhận
những cái trái ý mình.
Lạy Chúa! Chúa đã dạy con biết: “Đường tiêu diệt rộng thênh thang mà đường cứu thoát thời
nhỏ hẹp”. Với ơn Chúa, con cương quyết can đảm và mạnh dạn bước vào đường nhỏ hẹp để
được cứu rỗi. Xin Chúa ban thêm nghị lực để con tiến bước tới cùng, để ngày kia được cùng
Chúa hát bài ca chiến thắng trong Nước khải hoàn vinh hiển.
[34] Ps. XXXVI, 3
Trích từ Gương Chúa Giêsu,
IMPRIMATUR
Saigon, 25-5-1965
F.X. Trần-Thanh-Khâm
Vic. Gen.