Tác Giả: Thu Hồng
Tôi có hai người Mẹ. Mẹ thứ nhất là Mẹ ruột, và Mẹ thứ hai là Mẹ nuôi. Mẹ nuôi đã ở trong nhà chăm sóc chúng tôi từ bé nên chúng tôi nhận Bà là người Mẹ thứ hai trong gia đình. Bà rất hiền, kiên nhẫn và siêng năng, Bà là ân nhân của gia đình, đặc biệt là trong những lúc hoạn nạn, đau yếu, nằm viện thì Bà đã chăm sóc hết thảy. Tôi cám ơn Chúa đã gởi Bà đến cho gia đình. Tuy không biết chữ nhưng Bà rất kính nể Cha Mẹ tôi, khi chúng tôi còn nhỏ muốn làm cô giáo, thì Bà đã sẵn sàng làm học trò ngồi học, tập viết nghiêm túc, nhưng vì cô giáo học có lớp một lớp hai nên học trò không đọc, không viết giỏi được, nghĩ lại tôi thật là tiếc.Sáng nào nghe chuông thì Bà và Mẹ cũng gọi chúng tôi dậy để đi lễ, dù đôi khi tôi đánh lừa Bà dậy chuẩn bị đi lễ trước nhưng rồi lại vào phòng ngủ tiếp. Bà nghe cha giảng Lời Chúa và sống yêu thương, vui tươi, giản dị, đơn thành. Khi tôi bị sai lầm, hoặc thất bại thì Bà khuyên tôi: “Thua keo này bày keo khác”, và dạy ai cho cái gì cũng phải biết “cám ơn và cười vui vẻ nhé”. Khi gia đình đọc kinh tối, thì Bà lấy quạt đập chân tôi để đánh thức vì tôi ngủ gật. Bà luôn nhắc tôi gởi tiền xin lễ cho ông bà, cha mẹ và anh chị em. Ngoài ra Bà còn khuyên tôi khi đi nhà thờ thấy ai nghèo khó xin tiền thì giúp cho họ.
Lúc Bà được 80 tuổi, dù tuổi già sức yếu, nhưng khi nghe chuông là dậy đi lễ liền. Bà đi lễ một mình vì mẹ tôi bị gãy chân, cứ buổi chiều Bà đi lễ bằng xe lăn. Bà vẫn thích nấu cơm theo thói quen tốt lành. Vì nấu cơm bằng nồi điện nên chúng tôi để Bà nấu kẻo sợ Bà buồn. Tạ ơn Chúa vì Bà chỉ có những bệnh nhẹ, không bệnh nặng bao giờ. Bà hay nói lẩm bẩm điều gì đó nhưng tôi chẳng để ý nghe bao giờ vì Bà đã bị lẫn.Khi được 86 tuổi thì Bà hay đi tiểu cả ngày và đêm. Tôi nằm giữa hai người Mẹ. Mẹ tôi có những đêm đau mệt không ngủ được, nên tôi phải xoa lưng cho Mẹ ngủ, khi Mẹ ngủ say thì tôi rất mừng, nhưng Bà cứ dậy đi tiểu nhiều lần, miệng cứ lẩm bẩm vào ban đêm nên tôi không ngủ được. Bà bị điếc nên tôi phải ghé sát vào tai và nói: “Bà ngủ đi rồi mai hãy nói”, tôi mệt rồi ngủ thiếp đi được một chút thì trời sáng. Tôi phải dậy để lo cho cả hai Mẹ, sau đó mới ăn trưa, và tranh thủ đi gội đầu ở tiệm của một em học giáo lý và nói với em: “Cô chẳng ngủ được vì Bà vú cứ nói: “Lạy Chúa, con thờ lạy Chúa, con yêu mến Chúa, con cám ơn Chúa, xin Chúa giúp con phần hồn phần xác khi còn sống cũng như lúc sinh thì, con xin dâng cho Chúa hết. Lạy Chúa, xin Chúa giúp con, con cám ơn Chúa”.
Không hiểu sao trong vô thức tôi đã ghi khắc lời đó, tôi đọc vanh vách một cách vô thức như học thuộc lòng. Cô học trò của tôi chợt ngộ nhận và nói như sau: “Cô ơi, tối hôm qua con mới đọc trong một quyển sách nói là: “Thà một kinh nguyện nghèo nàn, dốt nát mà lập đi lập lại thường xuyên thì Chúa hài lòng hơn một kinh nguyện đạo đức thánh thiện mà chỉ lập lại trong giây lát”. Điều này làm tôi chợt thấy như Chúa muốn nói với tôi trước lời cầu nguyện đơn sơ, bé nhỏ và khiêm tốn từ một người bé nhỏ của Thiên Chúa.
Tôi nhận ra lời cầu nguyện của Bà rất đẹp lòng Chúa vì Bà đã không xin tiền của, sự giàu sang, vật chất cho bản thân, nhưng chỉ xin Chúa lo cho phần hồn điều quan trọng, phần xác điều cần thiết. Bà đã tín thác vào Chúa cả khi còn sống và nhất là giờ vĩnh biệt mọi người, vĩnh biệt thế gian để được về cùng Chúa là Đấng Bà tin tưởng, cậy trông và phó thác cuộc đời mình trong bàn tay quyền năng của Thiên Chúa, Đấng tạo dựng nên Bà, cứu chuộc và cho Bà được hưởng gia nghiệp Nước Trời, được sống mãi bên Chúa theo ý Chúa chứ không theo ý riêng như “Con xin dâng cho Chúa hết, xin Chúa giúp con.”
Bà là Anna Nguyễn Thị Bền, mất ngày 21/07/2015, hưởng thọ 90 tuổi. Tôi tin Chúa đã thưởng cho những ai chỉ biết tin tưởng, cậy dựa vào Chúa và biết thưa: Xin vâng. Amen