Công đồng Lateranô IV năm 1215 đã cấm việc thành lập các dòng mới, và buộc các nhà sáng lập Dòng tiềm năng áp dụng các luật hiện có. Công đồng Lyons nhắc lại lệnh cấm này và cấm thêm tất cả các dòng khất sĩ chấp nhận ứng viên mới với ý định sẽ bãi bỏ và không cho tồn tại trong đó có Dòng Cát Minh. Các nghị phụ cho rằng, Luật Alberto chỉ là Thể Lệ Sống (Formula Vitae). Dòng Phanxicô và Dòng Đa Minh được miễn trừ vì những đóng góp của họ cho Giáo hội. Tuy nhiên Các tu sĩ Cát Minh và các tu sĩ Augustinô được phép tiếp tục cho đến khi Tòa Thánh quyết định chính thức nhưng không được nhận thêm ơn gọi.
Đến năm 1298, Giáo hoàng Boniface VIII chính thức công nhận Luật Thánh Albertô là Tu Luật của Dòng và dỡ bỏ những hạn chế của sắc chỉ năm 1274. Giai đoạn bất định được xem như thời gian luyện ngục của Dòng đã ảnh hưởng đáng kể đến sự phát triển của Dòng Cát Minh.