Home / Event / Lectio Divina: Lễ Chúa Giáng Sinh (A)

Lectio Divina: Lễ Chúa Giáng Sinh (A)

Date: Chủ Nhật 25 Tháng Mười Hai, 2022
Time: 12:00 sáng - 12:00 sáng
Lectio Divina Năm A

Lời tựa của sách Phúc Âm theo thánh Gioan

Ga 1:1-18 

 

1.  Lời nguyện mở đầu

Trong bóng tối của đêm không trăng sao,

một đêm không ý nghĩa

Chúa, Ngôi Lời Sự Sống,

như một tia chớp trong cơn bão của sự lãng quên,

đã bước vào bên trong phạm vi của ngờ vực

dưới sự che chở của các giới hạn mong manh

để ẩn giấu ánh sáng.

Ngôi Lời làm bằng sự thinh lặng và bình thường,

Ngôi Lời trong thân xác loài người, các sứ giả bí mật của Đấng Tối Cao:

giống như những cái lưới ném vào vùng biển chết

để đi tìm nhân loại một lần nữa, đắm mình trong những lo lắng điên rồ của mình,

và cảm hóa họ, bị tước đoạtnhờ vào ánh sáng rực rỡ thu hút của sự tha thứ.

Lạy Chúa, Đại Dương Bình An và bóng mát của sự Vinh Quang vĩnh cửu,

con xin dâng lời cảm tạ:

Vùng biển tĩnh lặng trên bờ của con đang chờ đợi làn sóng, con muốn đi tìm Chúa!

Và nguyện xin cho tình bằng hữu của các anh em bảo vệ con

khi màn đêm buông xuống trên nỗi ước vọng của con về Chúa.  Amen.

2.  Bài Đọc

a) Phúc Âm: 

1 Từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời: Ngôi Lời ở với Thiên Chúa và Ngôi Lời là Thiên Chúa. 2 Ngôi Lời vẫn ở với Thiên Chúa ngay từ nguyên thủy. 3 Mọi vật đều do Người làm nên, và không có Người, thì chẳng vật chi đã được tác thành trong mọi cái đã được tác thành. Ở nơi Người vẫn có sự sống, và sự sống là sự sáng của nhân loại; 5 sự sáng chiếu soi trong u tối, và u tối đã không tiếp nhận sự sáng. 6 Có một người được Thiên Chúa sai đến tên là Gioan. 7 Ông đã đến như một người chứng, để ông minh chứng về sự sáng, hầu cho mọi người nhờ ông mà tin. 8 Chính ông không phải là sự sáng, nhưng đến để chứng minh về sự sáng. 9 Vẫn có sự sáng thực, sự sáng soi tỏ cho hết mọi người sinh vào thế gian này.  10 Người vẫn ở trong thế gian, và thế gian đã do Người tác tạo, và thế gian đã không nhận biết Người. 11 Người đã đến nhà các gia nhân Người, và các gia nhân Người đã không tiếp nhận Người. 12 Nhưng phàm bao nhiêu kẻ đã tiếp nhận Người, thì Người cho họ được quyền trở nên con Thiên Chúa, tức là cho những ai tin vào danh Người. 13 Những người này không do khí huyết, không do ý muốn xác thịt, cũng không do ý muốn của đàn ông, nhưng do Thiên Chúa mà sinh ra. 14 Và Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể, và Người đã cư ngụ giữa chúng tôi.  Và chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang Người nhận được bởi Chúa Cha, như của người Con Một đầy ân sủng và chân lý. 15 Gioan làm chứng về Người khi tuyên xưng rằng:  “Đây là Đấng tôi tiên báo.  Người đến sau tôi nhưng xuất hiện trước tôi, vì Người có trước tôi.” 16 Chính do sự sung mãn Người mà chúng ta hết thảy tiếp nhận ơn này tới ơn khác. 17 Bởi vì Chúa ban lề luật qua Môisen, nhưng ơn thánh và chân lý thì ban qua Đức Giêsu Kitô. 18 Không ai nhìn thấy Thiên Chúa, nhưng chính Con Một Chúa, Đấng ngự trong Chúa Cha sẽ mạc khải cho chúng ta.

b) Giây phút thinh lặng:

Hãy để cho Lời Chúa vang vọng trong chúng ta.

3.  Suy gẫm

a)  Một vài câu hỏi cho việc suy gẫm:

–  Thiên Chúa là ánh sáng đã quyết định xua tan u tối của loài người bằng cách làm cho mình trở thành u tối.  Người mù từ thuở mới sinh (xem Ga 9:1-41): mù lòa là tình trạng của anh ta lúc được sinh ra.  Cử chỉ tượng trưng của Chúa Giêsu trong việc lấy bùn bôi lên mắt người bị mù từ lúc mới sinh trong Phúc Âm Gioan, nói lên sự mới mẻ của hóa thân: Đó là cử chỉ của sự sáng tạo mới.  Người mù có đôi mắt vẫn còn được bao phủ bởi bùn của sự sáng tạo được yêu cầu làm một hành động không của đức tin mà là hành động của sự vâng lời: đi đến hồ Silôê, có nghĩa là “được sai đi”.  Người “được sai đi” là Chúa Giêsu.  Liệu chúng ta có thể vâng lời với Lời Chúa đến với chúng ta mỗi ngày không?

–  Người mù trong Tin Mừng của Gioan là người nghèo khó: anh ta không kỳ vọng điều gì và không cậy xin điều gì.  Chúng ta thường sống trong sự mù lòa hằng ngày, bị từ chối rằng chúng ta không xứng đáng hưởng những chân trời tốt đẹp hơn.  Có thể nào chính chúng ta thấy mình chẳng có gì vì thế món quà của Thiên Chúa cũng chính là của chúng ta nữa, một món quà của sự cứu chuộc nhục thể, nhưng hơn hết cả đó là món quà của sự sáng và đức tin không?

–  “Lề luật được ban qua Môisen, nhưng ơn thánh và chân lý thì ban qua Đức Giêsu Kitô.  Không ai nhìn thấy Thiên Chúa; nhưng chính Con Một Chúa, Đấng ngự trong Chúa Cha sẽ mặc khải cho chúng ta” (Ga 1:17-18).  Kiến thức về những gì xảy ra trong câu chuyện của đời sống chúng ta dẫn chúng ta ra khỏi sự mù lòa của lòng tự phụ và chiêm ngưỡng sự sáng chiếu ngời trên mặt của Con Thiên Chúa.  Mắt của chúng ta, tràn ngập ánh sáng, được mở ra cho các sự kiện.  Đến khi nào thì chúng ta sẽ có thể nhìn thấy Thiên Chúa ở giữa chúng ta?

b) Điểm chính dẫn đến bài đọc:

Gioan là người có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa sáng, đã thấy, đã nghe và đã chạm vào sự sáng.  Từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời: một cách liên tục hướng về tình yêu của Chúa Cha, Ngôi Lời đã trở thành lời giải thích đích thực của Chúa Cha, lời giải thích Thánh Kinh duy nhất (Ga 1:18), sự mặc khải tình yêu của Người.  Trong các biểu tượng là sự sống, và sự sống là ánh sáng, nhưng bóng tối đã không chào đón ánh sáng.  Trong Cựu Ước sự mặc khải về Ngôi Lời là sự mặc khải của ánh sáng:  điều này tương ứng với sự sung mãn của ân sủng, ân sủng của ơn thánh, đã ban cho chúng ta trong Chúa Giêsu, sự mặc khải tình yêu vô biên của Thiên Chúa (Ga 1:4-5, 16).  Toàn bộ chứng tá của Cựu Ước là một chứng tá cho ánh sáng:  từ Abraham đến Gioan Tẩy Giả, Chúa gửi các nhân chứng cho ánh sáng của Người.  Gioan Tẩy Giả là người cuối cùng trong số những người này: ông công bố ánh sáng sắp hạ sinh vào trong thế gian và nhận ra trong Chúa Giêsu là ánh sáng đã được trông đợi từ lâu (Ga 1:6-8, 15).

Ngôi Lời Gia-Vê là phương tiện truyền thông của Thiên Chúa với loài người, đã xảy ra với tất cả những ai mà Thiên Chúa đã gọi và đến với những ai mà Lời Chúa đã đến (xem Is 55:10-11).  Như thánh Augustinô đã nói:  Lời Chúa là ánh sáng thật sự.

Lời từ miệng Thiên Chúa phán ra, mà nó vẫn giữ được đầy đủ hiệu lực, và Lời là Đấng tạo ra và duy trì thế giới.  Lời này, đã được viết ra và lưu truyền, được xác định trong bộ sách Ngũ Thư (Năm Quyển Sách của Môisen) cùng với sách Khôn Ngoan là toàn bộ sự mặc khải của Thiên Chúa cho dân Do Thái:  Thánh Luật ban xuống từ Si-on, và từ Giêrusalem, Lời Đức Chúa phán truyền (Is 2:3).

Ngôi Lời (tiếng Aramaic: Memra) là khái niệm được dùng bởi Gioan đi từ chữ “dabar” (lời) đến các biểu tượng: trong bản dịch “targum” (bản dịch Kinh Thánh Cựu Ước ra tiếng Aram), Ngôi Lời có nhiệm vụ tác tạo, nhưng hơn hết cả là chức năng mặc khải được nói đến một cách đặc biệt qua hình ảnh của ánh sáng.  Trong quyển Targum Neophiti, bài thơ nổi tiếng của bốn đêm trong sách Xuất Hành 12:42 được viết như sau:  “Đêm đầu tiên là khi Đấng Giavê tỏ mình ra trên thế gian để tạo ra nó:  Thế giới là sa mạc và trống rỗng, và bóng tối bao trùm vực thẳm.  Và Lời Thiên Chúa là ánh sáng chiếu rọi.”  Trong bản thảo Targum Jerushalaim câu 110 viết rằng:  “Với Lời của Thiên Chúa chiếu soi và làm sáng tỏ”.

Phương pháp giải thích Kinh Thánh kiểu Midrash nhấn mạnh rằng lề luật có trước thế gian, đó là sự sống, đó là ánh sáng:  “Những lời của Huấn Chỉ Ngũ Thư là ánh sáng cho thế gian” (Midrash Dt Rabba 7:3).  Chỉ có ái nữ của Thiên Chúa, Ngũ Thư Torah đã được viết bằng lửa đen trong ngọn lửa trắng, ngồi trong lòng Thiên Chúa khi Thiên Chúa đang ngự trên ngai vinh quang của Người (trích Midrash về Tv 90:3).

Biểu tượng ánh sáng trở nên hiện hữu trong thế gian.  Tất cả là sự sống trong Người:  Ngôi Lời chiếm vị trí của Huấn Chỉ Ngũ Thư.  Các dấu chỉ thì siêu việt, và hơn là một sự thay thế, chúng ta thấy một sự thực hiện.  Nếu đối với người Do Thái, Huấn Chỉ Ngũ Thư Torah là ái nữ của Thiên Chúa, thì Gioan cho thấy rằng nàng ấy là biểu tượng mà ngay từ thuở nguyên thủy đã ở với Thiên Chúa, là Đức Chúa Trời.  Biểu tượng này trở nên nhục thể: xác thịt con người, mỏng dòn, hạn chế, hữu hạn, đặt vinh quang của Người trong thân xác loài người.  Người đã hạ Lều của mình, xuống thế, ở giữa chúng ta, Người đã trở thành Thiên Chúa hiện hữu (shekinah-Thần cư) ở giữa chúng ta, và Người đã cho thấy vinh quang của Người, sự hiện diện của Thiên Chúa che phủ loài người.  Vinh quang Thiên Chúa ngự trong Lều Nhà Tạm của người Do Thái của cuộc di cư khỏi đất Ai Cập (Xh 40:34-38), Chúa ngự trong đền thờ (1V 8:10), giờ đây ngự trong xác thịt của Con Thiên Chúa.  Điều này thực sự là việc Chúa Hiển Linh.  Sự Thần Cư của Thiên Chúa đã có thể thấy được, bởi vì sự Thần cư (shekinah) là Đức Kitô, nơi có sự hiện hữu và vinh quang của Thiên Chúa.  Có một Đấng đã nhìn thấy vinh quang của Thiên Chúa:  Đó là Đức Chúa Con duy nhất đầy ân sủng và chân lý; Người đến để mặc khải cho chúng ta nhan thánh của Chúa Cha, Người là Đấng suy nhất có thể làm được điều này bởi vì Người có sự hiện hữu của mình trong lòng Chúa Cha.  Từ sự sống sung mãn này đưa đến việc tạo dựng mới.  Môisen đã đưa ra lề luật.  Đức Kitô thì ban cho ân sủng và chân lý, tình yêu và lòng trung tín.  Trong Chúa Con, chúng ta có thể chiêm ngắm Thiên Chúa mà không chết bởi vì bất cứ ai nhìn thấy Chúa Con cũng nhìn thấy Chúa Cha:  Chúa Giêsu là lời giải thích Kinh Thánh, lời tường thuật của đời sống siêu nhiên.

Và nơi mặc khải là thân xác của Người.  Đây là lý do tại sao Gioan đã cho biết tại thời điểm hoàn thành:  “Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người” (Ga 1:14), khi mà tại “thời điểm của vinh quang” chỉ có bóng tối.  Ánh sáng được dấu ẩn khi nó dâng hiến sự sống của mình vì tình yêu nhân loại, yêu cho đến tận cùng, không giới hạn, tôn trọng quyền tự do của con người để đóng đinh Tác Giả của Sự Sống vào Thập giá.  Thiên Chúa được tôn vinh tại thời điểm của cuộc thương khó:  Một tình yêu viên mãn, dứt khoát, vô biên; một tình yêu được thể hiện ngay cả khi phải đối diện với những hậu quả cực đoan của nó.  Đây là sự mầu nhiệm của ánh sáng trở thành đường đi trong bóng tối, bởi vì tình yêu giống như bóng tối trong đêm đen khi đời sống trở nên thân thiết hơn và lời của một người chết đi để được sống trong hơi thở lời của người yêu; sự sáng ở trong tình yêu đem lại ánh sáng trong giờ phút bị tước quyền sở hữu, giờ phút mà một người tự hiến thân mình để tìm lại được chính mình trong vòng tay của sự sống.

4.  Cầu nguyện

Hỡi Giêrusalem, hãy cởi bỏ áo tang khổ nhục,
và mặc lấy ánh vinh quang vĩnh cửu Thiên Chúa ban cho ngươi;
hãy khoác vào mình áo choàng công chính của Thiên Chúa;
và đội lên đầu triều thiên vinh quang
Đấng Vĩnh Hằng ban tặng.
Vì Thiên Chúa sẽ cho khắp cả hoàn cầu
thấy hào quang rực rỡ của ngươi.
Mãi mãi Người sẽ gọi ngươi
là “Bình-an-xây-dựng-trên-công-chính”,
và “Vinh-quang-phát-xuất-từ-lòng-kính-sợ-Thiên-Chúa”.
Vùng lên, Giêrusalem hỡi,
hãy đứng ở nơi cao, và hướng nhìn về phía đông:
Kìa xem con cái ngươi từ đông sang tây tụ họp về
theo lời Đấng Thánh đã truyền dạy.
Được Thiên Chúa nhớ đến, chúng hớn hở mừng vui.
Xưa chúng bị quân thù áp giải,
phải rời ngươi, không xe không ngựa.
Nay Thiên Chúa lại đưa chúng trở về với ngươi,
chúng được kiệu đi vinh quang rực rỡ, khác chi một ngai vàng.
Vì Thiên Chúa đã ra lệnh phải bạt thấp núi cao
và gò nổng có tự lâu đời,
phải lấp đầy thung lũng cho mặt đất phẳng phiu,
để Israel tiến bước an toàn
dưới ánh vinh quang của Thiên Chúa.
Theo lệnh của Thiên Chúa, rừng xanh và đủ loại quế trầm
sẽ toả bóng che rợp Israel,
vì Thiên Chúa sẽ dẫn Israel đi trong hoan lạc,
dưới ánh sáng vinh quang của Chúa,
cùng với lòng từ bi và sự công chính của Người.

(sách Barúc 5:1-9)

5.  Chiêm Niệm

Lạy Chúa Cha của ánh sáng, con chạy đến với Chúa với toàn thân xác con.  Sau khi trải qua những thời gian tốt lành và những thời gian sa vào tội lỗi, cuối cùng con đã hiểu, bởi vì kinh nghiệm của con, rằng một mình con, con chỉ hiện hữu trong bóng đêm và sự tối tăm.  Không có ánh sáng của Chúa, con không thể thấy bất cứ điều gì.  Thật thế, Chúa là nguồn mạch sự sống; Chúa, Vầng Thái Dương của công lý, Đấng mở mắt con, Chúa là con đường dẫn đến Chúa Cha.  Hôm nay Chúa đã ngự đến giữa chúng con, Ngôi Lời Hằng Hữu, như ánh sáng đi qua các trang sử để cống hiến cho nhân loại món quà ân sủng và niềm hoan lạc trong sa mạc của đói khát và trống rỗng:  bánh và rượu của Danh Thánh Chúa, tại giờ tử nạn trên thập giá sẽ trở nên những dấu chỉ rõ rệt của tình yêu trọn vẹn, xin hãy cho chúng con được sinh ra với Chúa để từ đó phần sinh hoa trái là Giáo Hội, là cái nôi của cuộc sống Chúa dành cho chúng con.  Giống như Đức Maria, chúng con ước ao được ở cạnh Chúa để học hỏi được giống như Mẹ, Đấng đầy ân sủng từ Thiên Chúa Tối Cao.  Và khi lều của chúng con sẽ chào đón đám mây của Chúa Thánh Linh trong ánh sáng rực rỡ của Ngôi Lời lần nữa, chúng con sẽ hiểu sự vinh quang của Thánh Nhan Chúa và chúng con sẽ ban phước trong im lặng chiêm ngưỡng mà không còn có sự do dự nào nữa trước Vẻ Đẹp của Đấng đang ngự cùng Chúa, Ngôi Lời hằng sống.

 

Check Also

Lịch Sử Áo Đức Bà Dòng Cát Minh

Date: Time: - Áo Đức Bà Carmelo (Cát Minh) là đặc ân Đức Mẹ hiện …