Home / Event / Lectio Divina: Gioan 11:45-56

Lectio Divina: Gioan 11:45-56

Date: Thứ Bảy 23 Tháng Ba, 2024
Time: 12:00 sáng - 12:00 sáng
Lectio Divina

Thứ Bảy Tuần V Mùa Chay                               

 

 1.  Lời nguyện mở đầu

Lạy Chúa là Thiên Chúa, Đấng tạo dựng muôn vật và là Cha của muôn loài,

Các con cái của Chúa

Vẫn còn tản mác khắp nơi và còn chia rẽ:  Kitô hữu và người ngoài Kitô giáo,

Các Giáo Hội và giáo phái khác nhau

Tự nhận mình độc quyền là con cái của Chúa,

Và mỗi người trong số họ đầy rẫy các phe phái.

Xin Chúa hãy cho chúng con được mơ giấc mơ một lần nữa

Chỉ có Chúa mới có thể làm được:

Rằng tất cả chúng con có thể nên một

Nếu chúng con tin và đi theo Người

Đấng đã chịu chết để hiệp nhất tất cả những ai đang tản mác,

Nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con đến muôn đời.

2.  Phúc Âm –Gioan 11:45-56 

Khi ấy, trong những người đến thăm Maria và được chứng kiến việc Chúa Giêsu làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.  Nhưng trong nhóm có kẻ đi gặp Người Biệt Phái và thuật lại các việc Chúa Giêsu đã làm.

Do đó. Các thượng tế và Biệt Phái họp công nghị, và nói:  “Chúng ta phải xử trí sao đây? Vì người này làm nhiều phép lạ.  Nếu chúng ta để mặc người ấy làm như thế, thì mọi người sẽ tin theo và quân Rôma sẽ kéo đến phá hủy nơi này và dân tộc ta”.

Một người trong nhóm là Caipha làm thượng tế năm đó, nói với họ rằng:  “Quý vị không hiểu gì cả!  Quý vị không nghĩ rằng thà một người chết thay cho dân, còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt”.  Không phải tự ông nói điều đó, nhưng với danh nghĩa là thượng tế năm ấy, ông đã nói tiên tri rằng Chúa Giêsu phải chết thay cho dân, và không phải cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác về một mối.

Bởi vậy, từ ngày đó, họ quyết định giết Người.  Vì thế Chúa Giêsu không còn công khai đi lại giữa người Do Thái nữa.  Người đi về miền gần hoang địa, đến thành phố tên là Ephrem, và ở lại đó với các môn đệ.  Khi đó đã đến gần Lễ Vượt Qua của người Do Thái. Có nhiều người từ các miền lên Giêrusalem trước lễ, để được thanh tẩy.  Họ tìm Chúa Giêsu; họ đứng trong Đền Thờ và bàn tán với nhau:  “Anh em nghĩ sao?  Người có đến hay không?”  Còn các thượng tế và Biệt Phái đã ra lệnh rằng nếu ai biết Người ở đâu, thì phải tố cáo để họ bắt Người.

3.  Suy Niệm 

  Bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta phần cuối của câu chuyện dài về sự sống lại của Lagiarô tại làng Bêtania, trong ngôi nhà của các bà Máctha và Maria (Ga 11:1-56).  Việc sống lại của ông Lagiarô là dấu chỉ (phép lạ) thứ bảy của Chúa Giêsu trong sách Tin Mừng Gioan và cũng là tột đỉnh và điểm quyết định của sự mặc khải mà Người đã làm về Thiên Chúa và về chính mình.

–  Cộng đoàn nhỏ bé tại Bêtania, nơi Chúa Giêsu thường lui tới, phản ánh tình trạng và phong cách sống của cộng đoàn nhỏ bé của người Môn Đệ Chúa Yêu vào cuối thế kỷ thứ nhất tại miền Tiểu Á.  Bêtania có nghĩa là “Ngôi nhà của Người Nghèo”.  Chúng là những cộng đoàn nghèo khó, bần cùng, Máctha có nghĩa là “Bà Quản” (điều hợp viên):  người phụ nữ điều phối việc cộng đoàn.  Lagiarô có nghĩa là “Thiên Chúa là Đấng phù trợ tôi”:  cộng đoàn nghèo khó nên tất cả đều trông đợi từ Thiên Chúa.  Maria có nghĩa là “người được Đức Giavê yêu mến”:  bà là người môn đệ Chúa yêu, hình ảnh của cộng đoàn.  Câu chuyện Lagiarô sống lại thông tri điều chắc chắn này:  Chúa Giêsu là nguồn mạch sự sống cho tất cả những ai tin vào Ngài.

  Ga 11:45-46:  Dư âm của Dấu Lạ Thứ Bảy trong dân chúng.  Sau việc sống lại của Lagiarô (Ga 11:1-44), có lời mô tả về dư âm của dấu lạ này trong dân chúng.  Người ta bị chia rẽ:  “trong số những người Do Thái đến thăm cô Maria, và được chứng kiến việc Đức Giêsu làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người”.  Nhưng lại có một số trong bọn họ đã đi gặp người Biệt Phái và thuật lại các việc Chúa Giêsu đã làm.

Nhóm thứ hai đã đi tố cáo Chúa.  Để có thể hiểu được phản ứng này của một phần dân chúng, chúng ta là cần phải biết rằng một nửa dân thành Giêrusalem hoàn toàn phụ thuộc vào Đền Thờ để có thể sống còn.  Bởi vì điều này, sẽ rất khó cho họ hỗ trợ một tiên tri vô danh tiểu tốt từ xứ Galilêa là kẻ đã chỉ trích Đền Thờ và giới chức thẩm quyền.  Điều này cũng giải thích tại sao có một số người thậm chí đã sẵn sàng để đi tố cáo với các giới chức thẩm quyền.

  Ga 11:47-53:  Dư âm của Dấu Lạ Thứ Bảy trong số những giới chức thẩm quyền.  Tin tức về sự sống lại của Lagiarô đã làm gia tăng thanh thế của Chúa Giêsu.  Đây là lý do mà các nhà lãnh đạo tôn giáo đã triệu tập một cuộc họp thượng công nghị (Synedrium), cơ quan tối cao, để xử trí việc loại trừ Người; bởi vì:  “Người này đã làm nhiều dấu lạ.  Nếu chúng ta để mặc người ấy làm như thế, thì mọi người sẽ tin theo và quân La Mã sẽ kéo đến phá hủy Thánh Địa và dân tộc ta”.  Họ sợ quân La Mã.  Và bởi vì trong quá khứ đã cho thấy điều này nhiều lần bởi các cuộc xâm lăng của người La Mã vào khoảng thời gian từ năm 64 trước Công Nguyên cho đến thời Chúa Giêsu, người La Mã đã đàn áp thô bạo với bất kỳ nỗ lực nổi dậy nào của công chúng (Xem Cv 5:35-37).  Trong trường hợp của Chúa Giêsu, phản ứng của người La Mã có thể dẫn đến việc mất mát tất cả mọi thứ, thậm chí cả Đền Thờ và địa vị đặc quyền của các tư tế.  Bởi vì điều này, Caipha, vị Thượng Tế, quyết định:  “thà một người chết thay cho dân, còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt”.  Và Thánh Sử còn chú thích:  “Không phải tự ông nói điều đó, nhưng với danh nghĩa là thượng tế năm ấy, ông đã nói tiên tri rằng Chúa Giêsu phải chết thay cho dân, và không phải cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác về một mối.”  Vì vậy, bắt đầu từ lúc đó, các thượng tế lo âu bởi vì ảnh hưởng của Chúa Giêsu tăng dần và họ bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi người La Mã, nên đã quyết định giết Chúa Giêsu.

  Ga 11:54-56:  Dư âm của dấu lạ thứ bảy trong cuộc đời của Chúa Giêsu.  Kết quả cuối cùng là Chúa Giêsu đã phải sống ẩn mình.  “Vì thế Chúa Giêsu không còn công khai đi lại giữa người Do Thái nữa.  Người đi về miền gần hoang địa, đến thành phố tên là Ephrem, và ở lại đó với các môn đệ.”  Lễ Vượt Qua của người Do Tái đã gần kề.  Vào thời điểm này trong năm, dân số thành Giêrusalem tăng gấp ba bởi vì số lượng lớn khách hành hương.  Tất cả những cuộc bàn tán đã xoay quanh về Chúa Giêsu:  “Anh em nghĩ sao?  Người có đến hay không?”  Trong cùng một cách, tại thời điểm mà sách Tin Mừng này được viết vào cuối thế kỷ thứ nhất, thời kỳ đàn áp của Hoàng Đế Đômitian (năm 81-96), các cộng đoàn Kitô hữu là những người sống vào công quả của người khác đã bị buộc phải sống lẩn tránh như thế.

–  Chìa khóa để hiểu được dấu chỉ thứ bảy sự sống lại của Lagiarô.  Lagiarô bị ốm.  Các chị của ông là Máctha và Maria đã cử người đến mời Chúa Giêsu:  “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng!” (Ga 11:3-5).  Chúa Giêsu đáp lại lời yêu cầu và giải thích cho các môn đệ:  ‘Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh” (Ga 11:4).  Trong Tin Mừng Gioan, sự tôn vinh của Chúa Giêsu đi qua cái chết của Người (Ga 12:23; 17:1).  Một trong những nguyên nhân của việc bị lên án tử của Chúa là sự sống lại của Lagiarô (Ga 11:50; 12:10).  Nhiều người Do Thái đang ở trong nhà của Máctha và Maria để an ủi họ vì sự mất mát của người em các bà.  Người Do Thái, đại diện cho Cựu Ước, chỉ có biết an ủi.  Họ không cho cuộc sống mới…  Chúa Giêsu là Đấng mang lại sự sống mới!  Như thế, một mặt, mối đe dọa án tử cho Chúa Giêsu.  Mặt khác, Chúa Giêsu chiến thắng sự chết!  Trong bối cảnh này của sự mâu thuẫn giữa sự sống và cái chết là dấu lạ thứ bảy sự sống lại của Lagiarô xảy ra.  Máctha nói rằng bà tin vào sự sống lại.  Những người Biệt Phái và đa số người dân nói rằng họ tin vào sự Phục Sinh (Cv 23:6-10; Mc 12:18).  Họ tin, nhưng họ không mặc khải điều ấy. Đó chỉ là đức tin vào sự sống lại vào ngày tận thế mà không tin vào sự sống lại hiện diện trong lịch sử, ngay bây giờ và tại đây.  Đức tin cổ xưa này đã không đổi mới sự sống.  Nó chưa đủ để tin vào sự sống lại sẽ đến vào ngày tận thế, mà nó còn cần thiết tin vào sự Phục Sinh đã hiện diện ở đây và bây giờ trong con người của Chúa Giêsu và trong những ai tin vào Chúa Giêsu.  Trên những người này, sự chết không còn có bất cứ một năng lực nào, bởi vì Đức Giêsu là “sự sống lại và là sự sống”.  Ngay cả khi không nhìn thấy dấu chỉ cụ thể sự sống lại của Lagiarô, bà Máctha đã tuyên xưng đức tin của mình:  “Con tin rằng Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống, Đấng phải đến thế gian” (Ga 11:27).

Chúa Giêsu ra lệnh lăn tảng đá sang một bên.  Bà Máctha phản ứng:  “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày!” (Ga 11:40).  Người ta lăn tảng đá sang bên.  Trước ngôi mộ mở và trước những kẻ không tin, Chúa Giêsu cầu nguyện với Chúa Cha.  Trong lời cầu nguyện của Người, trước hết, Người dâng lời tạ ơn:  “Lạy Cha, Con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.  Phần Con, Con biết Cha hằng nhậm lời Con!” (Ga 11:41-42).  Đức Giêsu biết Chúa Cha và tin tưởng vào Ngài.  Nhưng giờ đây Người cầu xin  một dấu lạ bởi vì dân chúng đứng chung quanh Người, để họ có thể tin rằng Người, Đức Giêsu, đã được Chúa Cha sai đến.  Nói xong, Người kêu lớn tiếng:  “Lagiarô, hãy ra khỏi mồ!”  Lagiarô liền đi ra (Ga 11:43-44).  Đây là chiến thắng của sự sống trước cái chết, của đức tin trước sự vô tín.  Một nông phu đã nhận xét:  “Tự chúng ta phải lăn bỏ tảng đá.  Và tùy thuộc vào Thiên Chúa để phục sinh cộng đoàn.  Có những người không biết cách để loại bỏ tảng đá, và vì thế cộng đoàn của họ không có sự sống!

4.  Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân

  Đối với tôi, tin vào sự sống lại có ý nghĩa cụ thể gì?

–  Một phần dân chúng đã chấp nhận Chúa Giêsu, và một phần đã không chấp nhận.  Ngày nay, một phần nhân loại chấp nhận sự canh tân của Giáo Hội và một phần thì không.  Còn bạn thì sao?

5.  Lời nguyện kết

Lạy CHÚA, chính Ngài là Đấng con trông đợi,

Lạy ĐỨC CHÚA, chính Ngài là Đấng con tin tưởng

Ngay từ độ thanh xuân.

Từ thuở sơ sinh, con nương tựa vào Ngài,

Ngài đã kéo con ra khỏi lòng mẹ,

Con ca tụng Ngài chẳng khi ngơi.

(Tv 71:5-6)

Check Also

Luyện Ngục ở đâu? Có Luyện Ngục không? và các Linh Hồn ở Luyện Ngục sẽ như thế nào?

Date: Time: - Luyện Ngục có thật: Tại Rome, có một Bảo tàng các Linh …