Thứ Sáu Tuần VI – Mùa Phục Sinh
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa, là Cha nhân từ,
Thật khó để cho chúng con chấp nhận khổ đau.
Vì chúng con biết rằng Chúa đã tạo dựng chúng con
Để được hạnh phúc và vui mừng.
Khi đau khổ thách thức chúng con
Với lời khiêu khích “tại sao lại là tôi?”
Xin Chúa giúp chúng con khám phá ra chiều sâu
Về sự tự do nội tâm và tình yêu của chúng con
Và của tất cả niềm tin và lòng trung thành
Mà chúng con có thể,
Cùng với, và nhờ sức mạnh của
Đức Kitô, Chúa chúng con.
2. Bài Đọc Tin Mừng – Gioan 16:20-23a
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Thật, Thầy bảo thật các con: các con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu, nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui. Người đàn bà khi sinh con thì lo buồn, vì giờ đã đến, nhưng khi đã sinh con rồi, thì bà mừng rỡ, không còn nhớ đến cơn đau, bởi vì đã có một người sinh ra đời. Các con cũng thế, bây giờ các con buồn phiền, nhưng Thầy sẽ gặp lại các con, và lòng các con sẽ vui mừng, và niềm vui của các con không ai sẽ lấy mất được. Và trong ngày đó các con sẽ không còn hỏi Thầy điều gì nữa”.
3. Suy Niệm
– Trong những ngày giữa Lễ Chúa Thăng Thiên và Lễ Ngũ Tuần, các bài Tin Mừng trong ngày được trích ra từ các chương 16 đến 21 của Tin Mừng theo thánh Gioan, và tạo thành một phần của Tin Mừng được gọi là: “Sách An Ủi hay là Sách Khải Huyền hoạt động trong Cộng Đoàn” (Ga 13:1 đến 21:31). Sách này được chia ra như sau: lời từ biệt đến với bằng hữu (Ga 13:1a đến 14:31); làm chứng về Chúa Giêsu và cầu nguyện với Chúa Cha (Ga 15:1 đến 17:28); công việc đã hoàn tất (Ga 18:1 đến 20:31). Môi trường của sự buồn bã và mong đợi: u sầu, bởi vì Chúa Giêsu ra đi và nỗi nhớ xâm chiếm con tim; mong đợi, bởi vì sắp đến giờ nhận được món quà đã hứa, đó là Đấng An Ủi, Đấng sẽ khiến mọi u sầu biến mất và một lần nữa sẽ mang lại niềm vui mừng về sự hiện diện của Chúa Giêsu giữa cộng đoàn.
– Ga 16:20: Nỗi buồn sẽ trở thành niềm vui. Chúa Giêsu nói rằng: “Thật, Thầy bảo thật các con: các con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu, nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui. Việc thường xuyên nhắc đến nỗi buồn và đau khổ cho thấy môi trường của các cộng đoàn vào cuối thế kỷ thứ nhất tại Tiểu Á (Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay), là những người mà thánh Gioan đã viết sách Tin Mừng cho họ. Họ đã sống trong một hoàn cảnh khó khăn đầy bắt bớ và đàn áp, nguyên nhân tạo ra nỗi buồn. Các thánh Tông Đồ đã dạy rằng Chúa Giêsu sẽ sớm trở lại, nhưng “lần xuất hiện thứ hai của Chúa Giêsu”, sự trở lại vinh quang của Chúa Giêsu, đã không xảy ra và sự bắt bớ gia tăng. Nhiều người đã không còn kiên nhẫn hỏi rằng: “Cho đến khi nào?” (xem 2Ts 2:1-5; 2Pr 3:8-9). Một người chịu đau khổ và bắt bớ khi người ấy biết rằng sự đau khổ là đường và là điều kiện để đạt được niềm vui trọn vẹn. Do đó, ngay cả với cái chết trước mắt, người ấy chịu đựng và đối mặt với thống khổ và đau đớn. Đây là lý do mà sách Tin Mừng đưa ra sự so sánh tuyệt vời này với nỗi đau của việc chuyển dạ sinh con.
– Ga 16:21: Sự so sánh với việc đau đớn lúc sinh con. Tất cả mọi người đều hiểu sự so sánh này, đặc biệt là các bà mẹ: “Người đàn bà khi sinh con thì lo buồn, vì giờ đã đến, nhưng khi đã sinh con rồi, thì bà mừng rỡ, không còn nhớ đến cơn đau, bởi vì đã có một người sinh ra đời.” Sự đau khổ và buồn bã gây ra bởi sự ngược đãi, thậm chí không có bất kỳ cơ hội cải thiện nào trong tương lai, không phải là tiếng kêu chết chóc, mà là những cơn đau của việc sinh nở. Các bà mẹ biết tất cả những điều này qua kinh nghiệm. Cơn đau thì khủng khiếp, nhưng họ chịu đựng nó, bởi vì họ biết rằng sự đau đớn, chịu đựng, là một nguồn sống mới. Sự đau khổ vì bị áp bức của các Kitô hữu cũng vậy, và do đó, bất kỳ sự đau khổ nào cũng phải được sống dưới sự soi sáng của kinh nghiệm về cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu.
– Ga 16:22-23a: Niềm vui bất tận. Chúa Giêsu giải thích sự so sánh rằng: “Các con cũng thế, bây giờ các con buồn phiền, nhưng Thầy sẽ gặp lại các con, và lòng các con sẽ vui mừng, và niềm vui của các con không ai sẽ lấy mất được. Và trong ngày đó các con sẽ không còn hỏi Thầy điều gì nữa.” Đây là sự chắc chắn mang lại can đảm cho các cộng đoàn mệt mỏi và bị áp bức tại Tiểu Á và khiến cho người ta hân hoan vui mừng giữa những đau khổ và đớn đau. Như một thi sĩ đã nói rằng: “Đau lắm, nhưng tôi hát!” Hay như sự mầu nhiệm mà thánh Gioan Thánh Giá đã nói rằng: “Trong một đêm tối, với một khao khát mãnh liệt vì tình yêu, ôi cuộc mạo hiểm vui vẻ, tôi đã ra đi không bị ai chú ý, trong nhà tôi tất cả mọi người đều đã ngủ!” Biểu hiện về ngày ấy cho thấy sự xuất hiện chắc chắn của Nước Trời mang theo sự rõ ràng của nó. Trong ánh sáng của Thiên Chúa, không còn cần phải cầu xin bất cứ điều gì. Ánh sáng của Thiên Chúa là câu trả lời trọn vẹn và đầy đủ cho tất cả các câu hỏi có thể nảy sinh trong tim của loài người.
4. Một vài câu hỏi cá nhân
– “Trong ngày đó các con sẽ không còn hỏi Thầy điều gì nữa.” Niềm vui và tình yêu của thực tế thì vĩ đại hơn tất cả những câu hỏi về “làm thế nào được”, khiến họ câm lặng. Tôi có đặt câu hỏi “làm thế nào được?”, hay là tôi đã có hài lòng với sự hiện diện của Chúa Giêsu trong đời tôi không?
– Việc đau đớn lúc sinh con. Kinh nghiệm này được tìm thấy trong nguồn sống của mỗi người chúng ta. Mẹ tôi đã chịu đựng sự đau đớn với hy vọng, và đây là lý do mà tôi còn sống. Bạn hãy tạm dừng và suy nghĩ về mầu nhiệm sự sống này và làm thế nào mà nó tái diễn trong đức tin, như trong đêm tối của thánh Gioan Thánh Giá.
– Tôi có đang rơi lệ và than khóc bây giờ không, hay là tôi đang vui mừng, hay là tôi ở giữa, thờ ơ, không buồn mà cũng chẳng vui? Điều này nói gì về mối quan hệ của tôi với Chúa Giêsu? Những người xung quanh tôi sẽ trả lời câu hỏi này ra sao về tôi?
5. Lời nguyện kết
Vỗ tay đi nào, muôn dân hỡi!
Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo!
Vì ĐỨC CHÚA là Đấng Tối Cao, Đấng khả úy,
Là Vua Cả thống trị khắp địa cầu.
(Tv 47:1-2)