Mùa Giáng Sinh
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa Cha toàn năng,
Cha đã làm cho việc Đấng Cứu Thế ra đời được biết đến,
Bằng ánh sáng của một ngôi sao.
Nguyện xin cho Người tiếp tục hướng dẫn chúng con trong ánh sáng,
Vì Người là Đấng hằng sống và hằng trị cùng với Cha và Chúa Thánh Thần,
trong sự hiệp nhất, đến muôn thuở muôn đời. Amen.
2. Bài Đọc Tin Mừng – Luca 5:12-16
Xảy ra khi Chúa Giêsu đang ở trong một thành kia, thì có một người mình đầy phong hủi, thấy Chúa Giêsu, liền sấp mặt xuống đất, van xin Ngài rằng: “Lạy Thầy, nếu Thầy muốn, Thầy có thể cho tôi được sạch.” Người giơ tay chạm đến người ấy và nói: “Ta muốn, hãy nên trơn sạch.” Lập tức, người ấy khỏi phong hủi. Người ra lệnh cho người ấy không được nói với ai, nhưng: “hãy đi trình diện với tư tế, và hãy dâng lễ vật như luật Môisen đã dạy, để làm chứng cho người ta biết ngươi được sạch.” Nhưng tiếng đồn về Người cứ lan rộng, và dân chúng đông đảo kéo đến để nghe Người và được chữa lành bệnh tật. Còn Người, thì lánh vào nơi hoang vắng và cầu nguyện.
3. Suy Niệm
– Một người bị phong cùi đến gần Chúa Giêsu. Anh ta phải sống xa lánh người khác, bởi vì bất cứ ai đụng chạm vào anh ta thì trở nên ô uế! Nhưng người phong cùi đó đã có lòng can đảm mãnh liệt. Anh ta đã vượt qua các luật lệ của tôn giáo để có thể đến gần với Chúa Giêsu. Anh ta thưa rằng: “Lạy Thầy, nếu Thầy muốn, Thầy có thể cho tôi được sạch!” Người đó có ý muốn nói rằng: “Lạy Thầy, Thầy không cần phải đụng chạm đến tôi.” Chỉ cần Chúa muốn, và Người đã chữa lành anh ta! Câu nói cho thấy hai điều tệ hại: a) điều tệ hại của bệnh phong cùi khiến cho anh ta trở nên ô uế; b) điều tệ hại của việc bị cô lập, vì anh ta đã bị xã hội và tôn giáo lên án. Điều này cũng cho thấy niềm tin tuyệt vời của người đàn ông vào quyền năng của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu, vô cùng xúc động, chữa lành anh ta khỏi cả hai điều tệ hại! Trước tiên, để chữa lành việc bị cô lập, Chúa giơ tay chạm đến người bị phong cùi. Như thể Chúa nói rằng: “Đối với Ta, anh không bị loại trừ. Ta chấp nhận anh như một người anh em!” Và rồi Người chữa lành cho người phong cùi bằng cách nói rằng: “Ta muốn, hãy nên trơn sạch.”
– Người bị phong cùi, để có thể tiếp xúc được với Chúa Giêsu, đã vi phạm những quy tắc của lề luật. Chúa Giêsu cũng vậy, để có thể giúp đỡ kẻ bị loại trừ đó và mặc khải cho anh ta khuôn mặt mới của Thiên Chúa, đã vượt qua các quy tắc của tôn giáo và Chúa chạm vào người phong cùi. Vào thời ấy, bất cứ ai chạm vào một người bị phong cùi đều trở nên ô uế theo như lời của giới thẩm quyền tôn giáo và theo lề luật thời ấy.
– Chúa Giêsu, không chỉ chữa lành, mà còn muốn người được chữa lành có thể sống chung với những người khác. Một lần nữa, anh ta hội nhập lại vào xã hội để anh ta có thể sống chung với người khác. Vào thời đó, để cho một người bị phong cùi được chấp nhận trở lại sống trong cộng đoàn, người ấy cần phải có một giấy chứng nhận của một tư tế, rằng anh ta đã được khỏi bệnh. Ngày nay cũng vậy. Một bệnh nhân rời bệnh viện phải có giấy xuất viện với chữ ký của bác sĩ. Chúa Giêsu buộc anh ta phải ra đi và tìm giấy chứng nhận, để anh có thể sống bình thường với những người khác. Người buộc các người có thẩm quyền phải công nhận rằng người đàn ông này đã được lành bệnh.
– Chúa Giêsu cấm người phong cùi không được nói với ai về việc chữa lành. Tin Mừng theo thánh Máccô cho chúng ta biết rằng sự cấm đoán này không hiệu nghiệm và không có tác dụng. Người phong cùi đã ra đi, nhưng sau đó đã bắt đầu tự do công bố và kể lại câu chuyện khắp mọi nơi, vì thế Chúa Giêsu không còn có thể đi lại công khai vào bất kỳ một thị trấn nào, mà phải lánh vào nơi hoang vắng (Mc 1:45). Tại sao vậy? Chúa Giêsu đã động chạm đến một người cùi. Vì lý do này, theo ý kiến của tôn giáo thời đó, giờ đây chính Chúa đã trở thành ô uế và phải lánh xa mọi người. Người không còn có thể đi vào các làng mạc. Thánh Máccô nói rằng người dân đã hoàn toàn không màng đến các luật lệ chính thức này, trên thực tế, dân chúng từ khắp nơi kéo đến với Người (Mc 1:45).
– Sứ điệp đôi mà các thánh Luca và Máccô đưa ra cho cộng đoàn của thời ấy và cho tất cả chúng ta là: a) Đi loan báo Tin Mừng có nghĩa là đi làm chứng cho kinh nghiệm cụ thể mà người ta có về Chúa Giêsu. Người phong cùi đi loan báo điều gì? Anh ta nói với người khác về điều tốt đẹp mà Chúa Giêsu đã làm cho anh ta. Chỉ thế thôi! Tất cả chỉ thế! Đây là nhân chứng thúc đẩy người khác phải chấp nhận Tin Mừng Nước Trời, do Chúa Giêsu đem đến; b) Để đưa Tin Mừng đến với mọi người, không cần phải sợ vi phạm các quy tắc tôn giáo trái với chương trình của Thiên Chúa và khiến cho việc giao tiếp, đối thoại và kinh nghiệm sống về tình yêu thương trở nên khó khăn, ngay cả khi điều này bao hàm sự khó khăn cho người dân, như đã xảy ra với Chúa Giêsu.
4. Một vài câu hỏi cá nhân
– Để giúp đỡ người chung quanh, Chúa Giêsu đã vi phạm lề luật về thuần khiết. Trong Giáo Hội ngày nay, có luật lệ nào gây khó khăn hay ngăn cản việc thực hành tình yêu thương đối với người chung quanh không?
– Để được chữa lành, người bị phong cùi đã can đảm thách thức dư luận thời đó. Tôi có lòng can đảm như thế không?
– Tôi có đối xử với người vô gia cư trên đường phố như người cùi hủi không? Hãy nghĩ xem. Tôi đã có đưa tay ra và nắm lấy bàn tay hoặc một cái ôm vai, hay là tôi lại đi băng ngang đường hoặc giả vờ như họ không ở đó không?
– Chúa Giêsu đã cho đi những gì người phong cùi cần, không phải là một bố thí hay một số tiền. Khi tôi được yêu cầu giúp đỡ, tôi có dành thời giờ để đưa ra sự giúp đỡ cần thiết để “chữa lành” vấn đề không, hay là tôi chỉ đóng góp một ít tượng trưng (nếu có) và tiếp tục bước tới không ?
5. Lời nguyện kết
Giêrusalem hỡi, nào tôn vinh CHÚA!!
Này Sion, hãy ca ngợi Thiên Chúa của ngươi!
Then cửa nhà ngươi, Chúa làm cho thêm chắc,
con cái trong thành, Người giáng phúc thi ân.
(Tv 147:12-13)