Ăn và chia sẻ bánh hằng sống
Ga 6:1-15
- Chúng ta hãy cầu xin Chúa Thánh Thần
Lạy Cha chúng con ở trên trời,
Cha đã ban cho chúng con Con Yêu Dấu của Cha,
Xin hãy sai Chúa Thánh Thần của Cha
Để chúng con có thể ăn và thưởng thức món quà Cha ban.
Xin hãy ban cho chúng con lương thực hằng ngày và bánh nuôi thần linh,
Nguyện xin Cha khơi dậy trong chúng con niềm khao khát
Về Cha, Lời của Cha và bữa tiệc thánh của Cha,
Nơi Cha sẽ cho chúng con no nê với sự hiện diện của Cha,
Với tình yêu và lời chào mừng của Cha,
Trong niềm hân hoan của sự hiệp thông với các anh chị em mà Cha đã ban cho chúng con hôm nay,
Để chúng con có thể chia sẻ với họ tấm bánh vật chất và tinh thần. Amen.
- Bài Đọc
a) Cơ sở và chìa khóa của bài đọc Thánh Kinh và Phụng Vụ:
* Đoạn Tin Mừng của chúng ta chứa đựng một đặc điểm bất thường: nó chỉ kể lại những đoạn “được đánh bóng” trong các sách Tin Mừng. Thật ra, nó được kể lại cả thảy là sáu lần (một lần trong các sách của Luca và Gioan, hai lần trong mỗi sách của Máccô và Mátthêu). Độc lập với bất kỳ một thẩm định lịch sử quan trọng nào của việc lặp lại bất thường này, rõ ràng là truyền thống Kitô hữu tiên khởi đã cho đoạn này một sự chú trọng rất lớn.
* Nhiều cuộc thảo luận đã diễn ra liên quan đến các sự nối kết văn học với những câu chuyện Tin Mừng khác, nhưng thực sự chúng ta không thể nói chắc chắn liệu có bất kỳ những nối kết trực tiếp hoặc gián tiếp nào trong số những câu chuyện Tin Mừng. Câu chuyện tương tự nhất với Tin Mừng Gioan dường như là văn bản đầu tiên trong sách Máccô (Mc 6:30-54), nhưng sách của Gioan có lẽ có một nguồn độc lập, mà ông đã sửa chữa lại để cho nó phù hợp với bài giảng theo sau đó.
* Như thường lệ trong sách Tin Mừng thứ tư, một bài giảng về tầm quan trọng thần học to lớn được gán ghép chặt chẽ cùng với “dấu chỉ”, mà trong trường hợp này là một phép lạ. Ở đây, bài giảng tiếp theo bao gồm hầu như toàn bộ chương thứ sáu: đó là bài giảng về “Bánh Hằng Sống” (6:26-59), nguồn suy niệm thần học to lớn về bí tích Thánh Thể.
* Xuyên qua văn bản, có một số điều nói đến các hoạt động, lời nói và ý tưởng đặc trưng của Phụng Vụ Kitô Giáo, do đó có vẻ như là có một mối liên hệ chặt chẽ giữa đoạn Tin Mừng này và phần phụng vụ truyền thống của việc cử hành Thánh Thể, đặc biệt là trong quan điểm thực tế mà Tin Mừng Gioan không nhắc đến việc thành lập bí tích Thánh Thể.
* Trong chu kỳ phụng vụ năm nay, được dựa trên Tin Mừng Máccô, một loạt các bài Phúc Âm Chúa Nhật được trích từ sách Tin Mừng Gioan được đưa vào tại điểm này. Việc chèn vào xảy ra đúng tại nơi mà người ta dự kiến sẽ có các bài đọc về bánh hóa ra nhiều. Sự chọn lựa của bài đọc thứ nhất là một ví dụ điển hình của việc hỗ tương giữa các phần Kinh Thánh: chúng ta có bánh hóa ra nhiều bởi tiên tri Êlisa (2V 4:42-44). Sự tương đương giữa các phép lạ cũng hé sáng trên khía cạnh tiên tri của con người Chúa Giêsu. Một lần nữa, bài đọc hai (Êp 4:1-6) nhấn mạnh đến khía cạnh của đời sống Thánh Thể của Giáo Hội: sự hiệp thông được xây dựng xung quanh Chúa Kitô và được nuôi dưỡng bởi một tấm bánh Thánh Thể.
* Các chủ đề chính của đoạn Tin Mừng này là những người liên quan đến biểu tượng của bánh và sự chia sẻ bữa ăn, nó cũng là một chiều kích cánh chung. Các chủ đề quan trọng khác xuất hiện trong văn bản là những người tin vào Đức Giêsu và trong cách Người giải thích về lòng tin vào Đấng Cứu Thế, ở đây được diễn tả qua Cựu Ước trong hình ảnh của ông Môisen.
b) Phúc Âm:
1 Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. 2 Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. 3 Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. 5 Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philípphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” 6 Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. 7 Philípphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. 8 Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: 9“Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. 10 Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. 11 Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh, và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng được phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. 12 Khi họ đã ăn no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. 13 Họ thu lại được mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư. 14 Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Đấng tiên tri phải đến trong thế gian!”
15 Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
c) Phần phân đoạn văn bản để giúp chúng ta hiểu rõ hơn:
Ga 6:1-4: Lời giới thiệu về thời gian, nơi chốn và phần phụng vụ.
Ga 6:5-10: Cuộc đối thoại chuẩn bị giữa Chúa Giêsu và các môn đệ.
Ga 6:11-13: Bữa ăn “hóa nhiều” và quá phong phú.
Ga 6:14-15: Phản ứng của dân chúng và của Chúa Giêsu.
- Giây phút thinh lặng nội tâm và ngoại tại:
Để Lời Chúa được thấm nhập vào lòng trí và tâm hồn chúng ta.
* Mùa xuân và mùa Phục Sinh đã trôi qua. Bầu không khí vẫn còn trong lành và điều này làm dễ dàng hơn cho người ta theo dõi và lắng nghe vị thày cả làng Nagiarét nổi tiếng, dù rằng gây ra nhiều tranh cãi.
* Khi tôi đọc đi đọc lại, tôi nghe thấy có tiếng nói, nhưng vẫn nói “những điều khá lạ tai”: làm sao mà có thể nuôi một đám đông dân chúng lớn lao như thế này được?
* Một vài chiếc bánh và ít con cá … nhưng chúng ta không được đánh mất chúng, trong khi chúng ta chấp nhận để chia sẻ chúng. Hãy nhìn kìa, chúng tăng bội lên khi chúng ta phân phát chúng!
* Khi kết thúc, chúng ta thu nhặt tất cả các thứ lại: đó là công việc rất mệt mỏi, nhưng bánh ăn thì luôn luôn quý giá, ở mọi nơi và ở mọi lúc, đặc biệt là bánh này.
* Tôi tiếp tục cuộc hành trình của tôi với Người, không ngừng nghỉ, với một tâm trạng thư thái và hạnh phúc bởi vì những điều tuyệt vời mà tôi đã trông thấy hôm nay, nhưng cũng với một số thắc mắc. Tôi tiếp tục nhìn về Người và lắng nghe lời Người, tôi để cho tâm tư mình vang vọng lại các cử chỉ của Người, vẻ mặt của Người, giọng nói và lời của Người.
- Lời Chúa trao ban cho chúng ta
* “Cuốn sách các dấu lạ” của quyển Tin Mừng thứ tư: Đoạn Tin Mừng của chúng ta trích từ một phần của quyển Tin Mừng được biết đến như là “cuốn sách của các dấu lạ” (từ câu 1:19 đến câu 12:50), nơi mà chúng ta tìm thấy những lời mô tả và nhận xét về bảy “dấu lạ” tuyệt vời của sự tự mặc khải (semeion, một phép lạ hay hành động tiêu biểu) được thực hiện bởi Chúa Giêsu trong sách Tin Mừng này. Các bài giảng và “các dấu lạ” có tương quan chặt chẽ với nhau: bài giảng về thần học giải thích “những dấu lạ” và trong “những dấu lạ” chúng ta tìm thấy một trình bày xác thực về nội dung của các bài giảng trong một tiến trình sâu sắc về sự mặc khải Thiên Chúa và hậu quả sự thù địch đối với Chúa Giêsu ngày càng gia tăng.
* Chương Sáu của Tin Mừng Gioan: Trong một nỗ lực để làm rõ niên đại và các chi tiết địa lý của Chương Sáu, một số người đề nghị rằng chúng ta thay đổi vị trí của các chương Năm và Sáu. Tuy nhiên, điều này sẽ không giải quyết được tất cả các vấn đề. Vậy thì tốt hơn là hãy gìn giữ và tôn trọng những gì truyền thống đã truyền lại cho chúng ta, hãy nhớ rằng những vấn đề lịch sử biên tập đã dính líu vào, để không làm “một cái gì đó quá mức căng thẳng thì dường như không có sự quan trọng to tát đối với Thánh Sử” (R. Brown).
* Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là biển Tibêria: Cái hồ được gọi bằng hai tên; tên đầu tiên là tên theo truyền thống, tên thứ hai thì được nhận bởi Gioan trong Tân Ước (cũng trong 21:1), có lẽ bởi vì nó đã xuất hiện gần đây trong cuộc đời của Chúa Giêsu và do đó, được phổ biến sau cái chết của Chúa và đặc biệt lan rộng trong số những người Hy Lạp.
* Và một số đông dân chúng đi theo Người, bởi vì họ đã thấy những phép lạ mà Người đã làm trên những người mắc bệnh: Trước đoạn này (2:23-35) chúng ta đã gặp một tình huống tương tự của những người tin vào Chúa Giêsu, họ đã trông thấy “các dấu lạ” Người đã làm. Trong cả hai trường hợp, Chúa Giêsu cho thấy rõ ràng rằng Người không tán thành động cơ thúc đẩy (2:24-25; 6:5, 26).
“Các dấu lạ” trên những người mang bệnh, cụ thể là việc chữa lành mà Chúa Giêsu đã làn tại miền Galilêa được Thánh Sử Gioan kể lại, ngoại trừ việc chữa lành cho con của viên sĩ quan cận vệ cho nhà vua (4:46-54), Tuy nhiên, với những lời này, Thánh Sử đã để cho nó được hiểu rằng ông đã không kể lại hết tất cả mọi sự kiện và ông đã chọn ra một ít trong số rất nhiều mà ông có thể truyền đạt lại cho các độc giả (xem 21:25).
* Chúa Giêsu đi lên núi, và ngồi xuống với các môn đệ của mình: Không có cách chi biết rằng núi nào.
Cảnh Chúa Giêsu, cũng như ông Môisen, ngồi vây quanh bởi các môn đệ mình, là một chủ đề tái diễn cũng được tìm thấy trong các sách Tin Mừng khác (xem Mc 4:1; Mt 5:1; Lc 4:20). Hành động ngồi để giảng dạy thì thật là bình thường cho các thày rabbi, nhưng Tin Mừng Gioan – trái với Máccô 5:34 – không hề đề cập đến việc Chúa Giêsu đã giảng dạy trong dịp này.
* Bây giờ Lễ Vượt Qua, lễ của người Do Thái, đã gần kề: Sách Tin Mừng thứ tư đã ba lần nhắc đến việc cử hành Lễ Vượt Qua của Chúa Giêsu trong đời sống công khai của Người. Đây là lần thứ hai (lần đầu: 2:13; lần thứ ba: 11:15) và chúng ta được cho biết những trường hợp tôn giáo và thần học của mọi việc được nói và làm trong chương 6: “Bánh được ban xuống” bởi Thiên Chúa chẳng hạn như manna, việc đi lên núi của Chúa Giêsu, giống như ông Môisen, đi ngang qua biển nước như trong cuộc xuất hành của người Do Thái (trong cảnh sau đây: 6:16-21), bài giảng về chủ đề bánh ban xuống bởi Thiên Chúa. Liên quan tới mối quan hệ giữa bánh manna được ban cho người Do Thái trong sa mạc và bánh hóa ra nhiều, cũng có những tương đồng nói đến trong sách Dân số chương 11 (các câu 1, 7-9, 13, 22).
Một số hành động của Chúa Giêsu (ví dụ, bẻ bánh), cũng như nhiều chủ đề thần học được đề cập trong bài giảng sau đây, là tài liệu tham khảo rõ ràng cho các hoạt động phụng vụ của bữa ăn tối đầu tiên (seder) tại lễ Vượt Qua và cho các bài đọc phụng vụ trong hội đường trong ngày lễ.
Lễ Vượt Qua là một lễ hội vào mùa xuân, thật ra, Gioan lưu ý rằng “nơi có nhiều cỏ” (Ga 6:10; xem Mt 14:19 và Mc 6:39).
* Trông thấy có nhiều đám đông dân chúng tuôn đến với Người: Lúc bắt đầu câu chuyện, nó có vẻ như người ta đã đi theo Chúa từ trước, trong khi ở đây Gioan dường như muốn nói rằng đám đông dân chúng đang kéo đến. Có lẽ đây là một giới thiệu về một trong các chủ đề yêu thích của Gioan và nó nhấn mạnh rất nhiều trong chương này: đến với Chúa Giêsu, một diễn đạt đồng nghĩa với việc hoàn toàn giữ vững đức tin (3:21; 5:40; 6:35, 37, 45 và các nơi khác).
* Chúa Giêsu nói với Philípphê … Anrê, em ông Simon Phêrô: Đây là hai trong số Nhóm Mười Hai trong Tin Mừng này dường như có một vai trò đặc biệt (xem 1:44 và 12:21-22), trong khi trong các sách Tin Mừng khác, các ông vẫn còn ở trong bóng tối. Có vẻ như rằng các ông đã được đặc biệt tôn kính ở Tiểu Á, nơi mà sách Tin Mừng của Gioan đã được viết.
* “Chúng ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?”: câu hỏi được gửi đến ông Philípphê có thể được biện minh bởi vì ông đến từ miền đất đó.
Nếu chúng ta giải thích câu hỏi này trong ý nghĩa các câu hỏi tương tự trong toàn bộ Tin Mừng (1:48; 2:9; 4:11; 7:27-28; 8:14; 9:29-30; 19:9), chúng ta khám phá ra sự quan trọng Kitô học của nó: thắc mắc về tặng phẩm từ đâu đến thì cũng như đi tìm hiểu nguồn gốc của người ban tặng, trong trường hợp này là Chúa Giêsu. Vì vậy, câu hỏi dẫn đến việc tìm kiếm nguồn gốc Thiên Chúa của Đức Giêsu.
* Chúa hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm: “trắc nghiệm” phản ứng của người môn đệ được cho biết bởi một động từ (peirazein) thường mang một ý nghĩa tiêu cực, của sự cám dỗ, kiểm soát hoặc lừa dối. Tuy nhiên, vai trò của câu này là để bảo vệ người đọc khỏi bất cứ một nghi ngờ nào rằng câu hỏi của Chúa Giêsu có thể được giải thích như là sự kém hiểu biết.
* “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút“: Số tiền tương đương với tiền lương của một người lao động trong thời gian hai trăm ngày (xem Mt 20:13; 22:2).
Máccô (6:37) đặt nó trong một cách mà chúng ta có thể nghĩ rằng một số lượng bánh như vậy sẽ đủ cho nhu cầu hiện tại, nhưng Gioan muốn nhấn mạnh đến sự cao quý của việc can thiệp của Thiên Chúa và việc thiếu cân đối của nguồn nhân lực. Lời của ông Anrê sau đây cũng có cùng một mục đích: “…nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người?”
* “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá”: Đánh giá bằng sự nhỏ bé gấp đôi trong văn bản Hy Lạp (paidarion), bé trai thực sự là một đứa trẻ nhỏ: một kẻ không có địa vị xã hội. Cùng một thuật ngữ đã được dùng trong sách Các Vua quyển 2 (2V 4:12, 14, 25; 5:20) cho những người giúp việc của Elisa, Giezi.
Các ổ bánh lúa mạch, không giống như ổ bánh làm từ lúa mì, nói riêng là thực phẩm đơn giản và rẻ tiền, được dùng bởi người nghèo khó. Có vẻ như rằng bữa ăn dành cho một người gồm có ba ổ bánh (xem Lc 11:5). Cá khô (opsarion, một lần nữa việc sử dụng thuật ngữ nhỏ bé gấp đôi) là thức ăn thường đi chung với bánh mì.
* “Cứ bảo người ta ngồi xuống… số đàn ông độ năm ngàn”: Trong thực tế, theo phong tục thời bấy giờ, Chúa Giêsu ra lệnh cho họ “nằm xuống” hoặc “trải ra”: bữa ăn phải được ăn trong thoải mái, cũng giống như nó được quy định trong bữa ăn nghi thức của lễ Vượt Qua và như trong các bữa tiệc chịu ơn. Tất cả các bài tường trình trong Tin Mừng về cảnh này chỉ đề cập đến số lượng đàn ông hiện diện ở đó.
* “Chúa Giêsu cầm lấy bánh, và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn… và cá cũng được phân phát như thế”: Những cử chỉ và lời này của Chúa Giêsu rất gần với các nghi thức bí tích Thánh Thể, mặc dù chúng ta không thể nói rằng việc này bắt nguồn từ việc kia.
* “Khi Người đã tạ ơn” là một lời chuyển ngữ của phép Thánh Thể (Eucharistein), thường được sử dụng để phân biệt với Eulogein, ban phép, động từ được dùng bởi các sách Tin Mừng Nhất Lãm ở đây; động từ đầu tiên là đặc tính của môi trường Hy Lạp, trong khi động từ thứ hai phát xuất trực tiếp từ môi trường văn hóa Do Thái. Nếu chúng ta kể đến ngôn ngữ được sử dụng vào thời gian các sách Tin Mừng được viết, thì chúng ta không thể nói rằng có những sự khác biệt đáng kể về nội dung giữa các lời diễn tả, mặc dù lời diễn tả của Gioan, đối với chúng ta là những người quen thuộc với ngôn ngữ phụng vụ của Kitô giáo, là một lời nhắc nhở trực tiếp đến Bí Tích Thánh Thể hơn. Điều này rất đúng vì tác giả sách Tin Mừng thứ tư sử dụng cùng một động từ trong đoạn 11:41, nơi mà chúng ta tìm thấy một số nhắc nhở về bí tích.
Là vị chủ tế tại bàn của nghi thức lễ Vượt Qua, đích thân Chúa Giêsu bẻ bánh và trao nó thẳng đến mọi người. Trong cùng một cách, người sẽ làm việc này tại bữa tiệc ly. Tuy nhiên, dường như tất cả mọi việc đã tiến triển theo cách các sách Tin Mừng Nhất Lãm mô tả: Chúa Giêsu đã trao miếng bánh được bẻ ra cho các môn đệ để các ông có thể phân phát ra. Thực ra, đám đông quá lớn cho Người có thể một mình làm việc chia bánh ấy. Sau đó, Gioan muốn tập trung toàn bộ sự chú ý của độc giả của mình vào con người của Chúa Giêsu, thật sự và là Đấng duy nhất ban “bánh bởi trời”.
Chúng ta hãy theo sát thứ tự các sự kiện: việc bánh hóa nhiều chỉ xảy ra sau khi bẻ bánh và việc bẻ bánh chỉ xảy ra sau khi một “bé trai” can đảm hiến tặng tất cả các nguồn thực phẩm hằng ngày của mình. Những ổ bánh nhỏ bé khó nghèo được hóa ra nhiều khi chúng được bẻ ra! Chúa Giêsu hóa ra nhiều những gì chúng ta nhận lãnh, một cách hơi mù quáng, để chia sẻ với Người và với những người khác.
* “Ai muốn bao nhiêu tuỳ thích… họ đã ăn no nê”: Đó là sự phong phú được hứa hẹn bởi các tiên tri khi thời gian của tạm biệt hoặc bữa tiệc lễ hội cánh chung đến (ví dụ, Is 25:6; 30:23; 49:9; 56:7-9; Os 11:4; Sl 37:19; 81:17; 132:15).
Như vậy, đám đông đã không sai lầm khi họ nói về Chúa Giêsu rằng “Thật ông này là Đấng tiên tri phải đến trong thế gian“: một tiên tri làm viên mãn lời hứa của Thiên Chúa về việc sai đến một tiên tri “như ông Môisen” (Đnl 18:15-18) và Đấng mở ra thời đại thiên sai chuẩn bị cho một bữa tiệc hào phóng và phong phú, như đã hứa bởi các ngôn sứ khi xưa.
* “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi“: Các môn đệ xuất hiện ở nơi xảy ra với nhiệm vụ không để cho bất kỳ một mẩu bánh quý giá nào bị lãng phí. Trong thực tế, điều này cũng có nghĩa là “mẩu bánh hay bị hư nát” và không thể nào so sánh với “bánh từ trời” thực sự (xem 6:24). Lệnh đi thu thập (synagein) các mẩu bánh vụn nhắc nhớ lại quy định liên quan đến bánh manna (xem Xh 16:16 và kế tiếp).
* Họ thu lại được mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư: Chúng ta không thể nói một cách chắc chắn có phải số lượng những cái thúng được kết nối với số lượng của các môn đệ không. Điều chắc chắn là những lời này muốn nhấn mạnh một lần nữa sự phong phú tuyệt vời của thức ăn từ những chiếc bánh mì lúa mạch nhỏ bé được làm phép bởi Chúa Giêsu. Gioan dường như chú ý rất ít đến hai con cá được phân phát cùng với các chiếc bánh, có lẽ bởi vì bài giảng theo sau thì hoàn toàn nói về bánh.
* Khi người ta thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm: Động cơ mà Gioan đưa ra lý do phép lạ được hữu hiệu không chỉ vì lòng thương xót với đám đông dân chúng; điều này đáng lẽ phải được hiểu rõ bởi các môn đệ hiện diện tại đó. Tuy nhiên, theo Gioan (6:52 và 8:14-21) thì các ông đã không hiểu được ý nghĩa những gì đã xảy ra. Sau đó, sách Tin Mừng thứ tư cho thấy “dấu chỉ” ý nghĩa của phép lạ.
* Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ sắp sửa đến và bắt Người tôn lên làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình: Trái ngược với các Tác Giả Phúc Âm khác, Gioan cho biết lý do cho việc biến mất đột ngột của Chúa Giêsu sau phép lạ: Người muốn ngăn chặn việc vai trò của Người là Đấng Cứu Thế có thể bị “thất bại” vì các biểu lộ chính trị của đám đông. Một lần nữa Chúa Giêsu quyết định sự chọn lựa rõ ràng cho riêng mình (xem Mt 4:1-10), mà Người sẽ lặp lại hành động này cho đến chết trước mặt tổng trấn Philatô (19:33-37).
- Một vài câu hỏi để hướng dẫn việc suy gẫm và thực hành của chúng ta
a) Bánh được hóa ra nhiều bởi vì một ai đó “rất nhỏ bé” đã có can đảm để từ bỏ những gì dính líu đến sự sống còn của mình (dù rằng ít ỏi, nó nhỏ bé như lòng khao khát của dân Do Thái sau cuộc sống tại Ai Cập) chấp nhận rủi ro thất bại hoặc sự mất mặt. “Bé trai” của câu chuyện Tin Mừng tin tưởng vào Chúa Giêsu, dù rằng Chúa Giêsu đã không hứa hẹn bất cứ điều gì trong dịp này. Liệu tôi, liệu chúng ta có sẽ làm như vậy chăng?
b) Chú bé là một kẻ tầm thường, các chiếc bánh thì ít ỏi và những con cá thì càng ít hơn nữa. Trong đôi bàn tay của Chúa Giêsu, tất cả mọi thứ trở nên tuyệt vời và xinh đẹp. Có một sự thiếu cân đối to lớn giữa những gì chúng ta đang có và những gì Thiên Chúa có thể làm cho chúng ta, nếu chúng ta đặt bản thân mình trong đôi tay của Ngài. “Không có sự gì là bất khả thi đối với Thiên Chúa”: không chuyển đổi những con tim chai đá nhất, không biến đổi sự dữ thành một công cụ cho việc thiện… Thiên Chúa san bằng mọi sự thiếu cân đối giữa chúng ta và Ngài. Tôi có thực sự tin điều này không, tận trong đáy lòng tôi, ngay cả khi mọi việc dường như có vẻ mâu thuẫn không?
c) Nguyên liệu của bánh được ban cho bởi Thiên Chúa chỉ cho chúng ta đến bánh chúng ta nên chia sẻ với rất nhiều người, nam cũng như nữ, là những người chúng ta cùng sống chung trên trái đất này và chung những nguồn tài nguyên mà chúng ta phí phạm không luyến tiếc, họ liều mạng cố gắng tìm cho được một mẩu bánh mì. Khi chúng ta cầu nguyện “xin cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày” chúng ta có ít ra nghĩ đến những kẻ không có của ăn và làm cách nào mà chúng ta có thể giúp họ họ chăng?
d) Cái đói thể xác và nguyên liệu làm bánh cũng nhắc nhở chúng ta về việc “đói khát Thiên Chúa” và bữa tiệc cánh chung. Đây là những chân lý mà chúng ta thường loại trừ ra khỏi suy nghĩ của chúng ta bởi vì chúng ta ưa nghĩ rằng chúng quá xa vời và viễn vông đối với chúng ta. Tuy nhiên, nếu chúng ta vẫn giữ chúng trong tâm trí, thì chúng sẽ giúp chúng ta thấy được giá trị tương đối của rất nhiều sự kiện và vấn đề mà dường như to tát hơn cả chính chúng ta, và để sống một đời sống thanh thản hơn, chỉ bận tâm với những gì là cần thiết. Khi trong việc cử hành bí tích Thánh Thể chúng ta nói: “…chúng con chờ đợi trong hân hoan hy vọng” chúng ta có thực sự sốt sắng chờ đợi cho sự trở lại vinh quang của Đấng yêu thương chúng ta và ngay cả bây giờ vẫn chăm sóc cho chúng ta không?
- Chúng ta hãy cầu nguyện (Thánh Vịnh 147)
Hãy ca tụng Thiên Chúa trong bài thánh ca với hương vị Lễ Vượt Qua dâng lên Ngài là Đấng ban phát lương thực và tất cả mọi hình thức mưu sinh cho “những kẻ bé mọn” dân riêng của Ngài và cho tất cả mọi loài thụ tạo.
Hãy ca ngợi CHÚA đi!
Đàn hát mừng Thiên Chúa chúng ta, thú vị dường nào!
Được tán tụng Người, thỏa tình biết mấy!
CHÚA là Đấng xây dựng lại Giêrusalem,
quy tụ dân Ísrael tản lạc về.
Người chữa trị bao cõi lòng tan vỡ,
những vết thương, băng bó cho lành.
Người ấn định con số các vì sao,
và đặt tên cho từng ngôi một.
Chúa chúng ta thật là cao cả,
uy lực vô biên, trí tuệ khôn lường!
Kẻ thấp hèn, CHÚA nâng đỡ dậy,
bọn gian ác, Người hạ xuống đất đen.
Hãy dâng CHÚA bài ca cảm tạ,
gảy khúc hạc cầm mừng Thiên Chúa chúng ta.
Chúa kéo mây bao phủ che kín cả bầu trời,
Người chuẩn bị cho mưa rơi xuống trên mặt đất.
Chúa khiến mọc cỏ xanh trên những miền đồi núi,
và các loài thảo mộc cho người thế hưởng dùng.
Chúa cho loài gia súc có đầy đủ thức ăn,
bầy quạ non kêu đói cũng luôn được no mồi.
Vó ngựa phi, Chúa không ưa chuộng,
chẳng thích gì chân kẻ chạy nhanh,
nhưng ưa chuộng những ai kính sợ CHÚA,
và trông cậy ở tình thương của Người.
- Lời Nguyện Kết
Từ những ngày đầu tiên, Giáo Hội đã cử hành Bí Tích Thánh Thể như bữa ăn của Lễ Vượt Qua của Chúa nơi mà lặp lại sự kiện bánh hóa nhiều. Do đó, lời nguyện kết hôm nay của chúng ta là lời nguyện được thừa kế từ các Kitô hữu của thế kỷ thứ nhất:
Lạy Cha chúng con, chúng con cảm tạ Cha vì sự sống và sự thông hiểu Cha đã mặc khải cho chúng con qua Đức Giêsu, Con Cha. Chúc tụng vinh danh Cha đến muôn đời.
Như bánh được bẻ ra đã rải rác đây đó trên các đồi nương và khi được thu nhặt lại đã trở nên một, vì vậy giờ đây xin cho Giáo Hội Cha từ tận cùng trái đất được tụ tập với nhau trong Nước Cha;
Vì Cha là Đấng quyền năng và vinh hiển, qua Đức Giêsu Kitô đến muôn thuở muôn đời.
Lạy Cha chí thánh, chúng con xin tạ ơn Cha,
Vì Danh Thánh Cha, Cha đã ngự vào lòng chúng con,
Vì sự hiểu biết, đức tin, và sự bất tử
Mà Cha đã mặc khải cho chúng con qua Đức Giêsu, Con Cha.
Chúc tụng Cha Đấng Vinh Hiển muôn đời.
Lạy Cha là Thiên Chúa toàn năng, Cha đã tạo dựng nên vạn vật vì Danh Cha cả sáng;
Cha đã ban lương thực cho nhân loại được sinh sống, để họ có thể cảm tạ Cha;
Nhưng đối với chúng con, Cha đã ban cho chúng con lương thực thiêng liêng và sự sống đời đời qua Con Cha.
Vì tất cả những điều này, chúng con xin tạ ơn Cha, vì Cha là Đấng toàn năng.
Vinh danh Cha đến muôn thuở muôn đời.
Lạy Cha, xin nhớ đến Hội Thánh Cha,
Bảo vệ Giáo Hội khỏi mọi sự dữ
Và làm cho nên toàn thiện trong tình yêu của Cha;
Thánh hóa, quy tụ lại từ bốn phương trời trong Nước Cha,
Nơi đã được Cha chuẩn bị cho.
Vì Cha là Đấng quyền năng và vinh hiển muôn đời.
Xin Cha ban ơn xuống, và xin cho đời này qua khỏi.
Chúc tụng Chúa của dòng dõi Đavít.
(Trích Giáo Huấn của Mười Hai Tông Đồ, Chương 9-10)