Mùa Giáng Sinh
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Cha, Ngài là Thiên Chúa Toàn Năng và là Thiên Chúa Hay Thương Xót,
xin Cha nhậm lời cầu nguyện của con cái Cha,
Đấng Cứu Thế mà Cha đã sai đến với ánh sáng mới ở đường chân trời của thế gian,
dấy lên và tỏa sáng trên toàn thể cuộc sống chúng con.
Người là Thiên Chúa…
2. Bài Đọc – Trích Tin Mừng theo Gioan 1:35-42
Khi ấy, Gioan đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông, nhìn theo Chúa Giêsu đang đi mà nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa”. Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại, thấy họ đi theo mình, thì nói với họ: “Các ngươi tìm gì?” Họ thưa với Người: “Rabbi, nghĩa là thưa Thầy, Thầy ở đâu?” Người đáp: “Hãy đến mà xem”. Họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy, lúc đó độ giờ thứ mười. Anrê, em ông Simon Phêrô, (là) một trong hai người đã nghe Gioan nói và đã đi theo Chúa Giêsu. Ông gặp Simon anh mình trước hết và nói với anh: “Chúng tôi đã gặp Đấng Mêssia, nghĩa là Đấng Kitô”, và ông dẫn anh mình tới Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nhìn Simon và nói: “Ngươi là Simon, con ông Gioan, ngươi sẽ được gọi là Kêpha, nghĩa là Đá”.
3. Suy Niệm
– Trong chương thứ nhất của sách Tin Mừng Gioan, tác giả đưa chúng ta qua một thời gian di chuyển, một tuần lễ dài, được ngắt quãng bởi việc lặp đi lặp lại, ba lần, câu nói “ngày hôm sau: (các câu 29, 35 và 43). Việc dõi theo đưa chúng ta sống trong những khoảnh khắc này, giây phút tâm điểm và sau đó là giây phút quan trọng nhất, được đánh dấu bởi sự chuyển đổi về thể chất lẫn tinh thần của các môn đệ của ông Gioan Tẩy Giả đầu tiên đến với Chúa Giêsu vào “ngày hôm sau” của cuộc gặp gỡ, quyết định đi theo Chúa.
– Câu chuyện của chúng ta được đi ngang qua và mang lại sự sống động bởi một cuộc trao đổi rất mãnh liệt của ánh mắt nhìn: từ ông Gioan nhìn theo Chúa Giêsu (câu 35), đến Chúa Giêsu nhìn hai môn đệ (câu 38) bởi các môn đệ của Chúa Giêsu (các câu 38-39); và cuối cùng, một lần nữa Chúa Giêsu nói với chúng ta trong ánh mắt nhìn của Người, trong con người của ông Phêrô (câu 42).
– Thánh sử dùng các động từ khác nhau, nhưng tất cả có đầy đủ các sắc thái, nó không nói về những ánh mắt nhìn hời hợt, lơ đãng, thoáng qua mà là những cái nhìn sâu thẳm, mãnh liệt, bắt đầu từ con tim vào đến tâm hồn. Đức Giêsu, Chúa nhìn các môn đệ của Người và nhìn chúng ta, do đó, đến phiên chúng ta, chúng ta nên học cách nhìn vào Chúa. Động từ khép lại đoạn Tin Mừng thì rất đẹp; “nhìn” có nghĩa đen là “nhìn vào bên trong tâm khảm”.
– Chúa Giêsu đang đi dọc theo bờ biển, dọc theo bờ của đời sống chúng ta và của ông Gioan, đóng vai trò như một nhiếp ảnh gia, ghi chép lại. Tác giả sử dụng các động từ trong thể hiện tại để nói cho chúng ta biết rằng ngày nay, Chúa Giêsu vẫn còn đang đi ngang qua trước mặt chúng ta và đời sống chúng ta được Người thăm viếng và gặp gỡ, và thế giới chúng ta có thể chào đón những dấu vết của bước chân Người.
– Trọng tâm của bài Tin Mừng có lẽ chính là trong các động tác của Chúa Giêsu. Đầu tiên, Chúa bước đi, sau đó ngoảnh mặt lại và dừng chân, mắt của Chúa, con tim của Chúa, hướng về cuộc đời của hai người môn đệ. Chúa Giêsu “ngoảnh mặt lại”, có nghĩa là thay đổi, thích nghi, bước khỏi vị trí của Người lúc trước và tiến tới một bước. Tại đây Đức Giêsu được mặc khải là Thiên Chúa nhập thể, Thiên Chúa đã đến ở giữa chúng ta, làm người. Người quay mặt từ lòng Chúa Cha và hướng về phía chúng ta.
– Thật là đẹp để thấy cách thức Chúa lôi kéo chúng ta vào trong các hoạt động của Người, trong đời sống của Người; thực ra, Người mời gọi hai môn đệ “hãy đến mà xem”. Bạn không thể ngồi yên, khi chúng ta gặp Chúa, và sự hiện diện của Người đặt chúng ta vào sự hoạt động, khiến cho chúng ta phải đứng dậy từ vị trí cũ của mình và chạy đến. Chúng ta cố gắng thu thập tất cả các động từ nói về các môn đệ trong đoạn Tin Mừng này: “đi theo Chúa” (câu 37); “đi theo Chúa” (câu 38); “họ đã đến … họ đã xem … họ đã ở lại với Người” (câu 39).
– Phần đầu của đoạn Tin Mừng khép lại với trải nghiệm đẹp của hai môn đệ đầu tiên ở lại với Chúa Giêsu, các ông sau đó đã bước vào nhà Chúa và các ông đã ở lại với Người ‘con đường cứu độ, của hạnh phúc thật sự’, được ban cho chúng ta. Chỉ khi chúng ta chấp nhận ở lại, đứng yên, nhất tâm, quả quyết, trong tình yêu, không có việc quay qua quay lại, hướng về một người chủ khác trong thời điểm này, một tình yêu mới khác trong cuộc sống. Bởi vì khi có Đức Giêsu, Chúa chúng ta, khi bạn được Ngài mời gọi, thì có tất cả.
4. Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
- Thời gian lướt qua của phần Tin Mừng này, với “ngày hôm sau” cho chúng ta thấy rằng Chúa không phải là một thực tại trừu tượng và xa lạ, mà Người bước vào những ngày những năm của chúng ta, trong sự hiện hữu cụ thể của chúng ta. Tôi có sẵn sàng mở cho Ngài thời gian của tôi, để chia sẻ với Người đời sống của tôi không? Tôi có sẵn sàng để dâng lên Ngài hiện tại của tôi, tương lai của tôi, để Ngài có thể đưa tôi tới cho bất kỳ “ngày hôm sau” nào của tôi không?
- Các môn đệ làm một cuộc hành trình tâm linh tuyệt vời, được đánh dấu bởi các động từ “nghe nói, đi theo, đi đến, xem, và ở lại.” Tôi có muốn cũng bắt đầu cuộc phiêu lưu tuyệt đẹp này với Chúa Giêsu không? Tôi có muốn mở tai mình để nghe, để lắng nghe một cách sâu sắc và do đó tôi có thể có một câu trả lời tích cực với tình yêu của Chúa Cha là Đấng muốn tôi dự phần với Ngài không? Tôi có cảm thấy trong tôi được sinh ra một niềm hân hoan bắt đầu cho một cuộc hành trình mới, đi theo sau Chúa Giêsu không? Và rồi thì, tôi có muốn trái tim và con mắt mình mở rộng để bắt đầu xem thấy những gì thực sự xảy ra trong tôi và chung quanh tôi và nhận ra rằng trong bất kỳ một sự kiện nào đều có sự hiện diện của Chúa không?
- Ông Phêrô nhận một tên gọi mới từ Chúa Giêsu và cuộc đời ông được thay đổi hoàn toàn. Tôi có cảm thấy giống như ngày hôm nay dâng lên Chúa Cha tên của mình, cuộc sống và toàn thể con người tôi, để Ngài có thể cho tôi được tái sinh như con cái Ngài, gọi tôi bằng một tên mà Thiên Chúa trong tình yêu vô hạn của Ngài đã ban cho chúng ta không?
5. Lời nguyện kết
CHÚA là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng cỏ xanh tươi,
Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
và bổ sức cho tôi.
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người.
Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
(Tv 23:1-4)