Các môn đệ đầu tiên, những kẻ đi lưới người
Mt 4:18-22
Lời nguyện
Lạy Cha, Cha đã gọi thánh Anrê từ bên cạnh cái lưới thế gian để thành ngư phủ tuyệt vời đi lưới người cho việc loan báo Tin Mừng. Khấn xin Cha hãy ban cho chúng con có cơ hội nếm được hương vị ngọt ngào của Chúa Cha trên trời và làm cho chúng con trở nên con cái yêu dấu của Cha. Vì vậy, chúng con có thể rộng mở lòng mình ra với lòng đầy tự tin để được uốn nắn bởi ánh mắt và lời nói của Con Yêu Dấu Cha, Đức Giêsu, Chúa chúng con, và để cùng với Người, chúng con sẽ mang đến tin vui về tình yêu đầy lòng thương xót của Cha đến với các anh chị em chúng con, để cho đời sống chúng con được thăng hoa hơn.
Bài Đọc
18 Khi ấy, Chúa Giêsu đang đi dọc theo biển hồ Galilêa, thì thấy hai anh em kia, là ông Simon, cũng gọi là Phêrô, và người em ông là ông Anrê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 19 Người bảo các ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” 20 Lập tức, hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
21 Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Giêbêđê, là ông Giacôbê và người em ông là Gioan. Hai ông này đang cùng với cha là ông Giêbêđê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông. 22 Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.
Suy Gẫm
– “Chúa Giêsu đang đi dọc theo biển hồ Galilêa.” Chúa Giêsu vừa mới rời khỏi vùng hoang địa, sau bốn mươi ngày cô đơn tịch mịch và chống trả lại với ma quỷ cám dỗ (Mt 4:1-11). Người bước ra trong chiến thắng, giữ vững được tình yêu của Người với Chúa Cha và Người trở lại miền Galilêa, một miền đất xa xôi bị coi thường, một miền đất miền biên ải và không xứng đáng, để mang lại ánh sáng tuyệt vời và ơn cứu độ của Người (Mt 4:12-16). Và tại đó, Người đã bắt đầu cao rao sứ điệp của mình về sự vui mừng và ơn cứu độ: “Nước Trời đã đến gần” (Mt 4:17). Không còn sự cô tịch nữa, cũng chẳng còn sa mạc hoang vu, chẳng còn kể từ khi Chúa Giêsu đã đến quê hương của chúng ta, miền đất Galilêa của dân Ngoại: thật ra thì Người rất gần gũi với chúng ta, đó là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta. Chúa không ở xa ta, Người cũng chẳng ngồi yên một chỗ và lẩn trốn, mà Người “đang đi”, đang đi dọc theo biển hồ, dọc theo bờ biển của cuộc sống nghèo nàn chúng ta. Thật vậy, thậm chí còn hơn thế nữa. Galilêa, có nghĩa là “cái nhẫn”: điều cho chúng ta biết rằng Người, Tình Yêu kết hôn, nối kết với Chúa mãi mãi. Sau đó, bạn chỉ cần đón chào Người, khi Người đang đi dọc theo biển hồ. Người đã trông thấy chúng ta, thậm chí từ đàng xa, chúng ta đã biết điều ấy …
– Động từ “đã trông thấy”, được lặp lại hai lần, lần đầu trong lời chỉ về ông Anrê và anh của ông, sau đó về các ông Giacôbê và Gioan, đem đến tất cả sức mạnh và cảm xúc mãnh liệt của ánh mắt xuất phát từ con tim, từ sâu thẳm. Do đó, Chúa nhìn thấy chúng ta: các độc giả chúng ta, với sự quan tâm yêu thương duyệt qua các trang sách của đời sống chúng ta, Người biết tất cả mọi điều về chúng ta, Người yêu thương tất cả.
– Không phải ngẫu nhiên mà tác giả Mátthêu thường xử dụng các từ ngữ để mô tả cảnh của ơn gọi gia đình này, gặp gỡ với Chúa Giêsu, chúng ta thấy bốn lần chữ “anh/em” và hai lần chữ “cha”. Chúng làm rõ ràng nguyên tắc sống của chúng ta, nơi mà chúng ta khám phá ra rằng chúng ta cũng là con cái và là anh em. Đức Giêsu đi vào thực tại của chúng ta trong nơi nhân bản nhất, sâu thẳm nhất của chúng ta, mỗi ngày mỗi hơn, vào trong xác thịt, trong tâm khảm, trong toàn bộ đời sống của tôi. Nó được phục hồi, để cho chúng ta được tái sinh lần nữa.
– “Theo Tôi”. Đây là những lời của Chúa, đơn giản và rõ ràng: Người đòi hỏi chúng ta chuẩn bị lên đường, di chuyển, để giống như Chúa, “đi đến”. Cảm giác tốt đẹp được thức giấc từ tiếng nói này đến với chúng ta và mạnh mẽ hơn, êm ái hơn là âm thanh của nước biển trong thế gian, ồn ào và hỗn độn. Khi Người nói chuyện với tâm hồn, giọng Người trở nên bình an, và bình an trở lại. Và khi ấy, chúng ta cũng được ban cho đường đi, đánh dấu con đường để đi theo, không để cho chúng ta bị hư mất, Chúa nói: “Hãy theo Tôi”. Chỉ cần chấp nhận lời mời gọi, chỉ cần chấp nhận Ngài để biết nhiều hơn; chúng ta chỉ cần đi theo Người, Chúa đến để mở đường.
“Các ông bỏ lại mọi sự và đi theo Người.” Hai cặp anh em, đôi đầu tiên được gọi là các ông Phêrô và Anrê, các ông trở thành những kẻ đi lưới người để cho chúng ta bắt đầu cuộc hành trình này, như một mẫu mực rõ ràng, mạnh mẽ, chắc chắn. Các ông dạy cho chúng ta thực hiện các động tác, hoạt động, các chọn lựa. “Bỏ lại” và “Hướng tới” đã trở thành các động từ chính, những từ ngữ được biết bằng tâm hồn. Vâng, bởi vì nó có thể sẽ xảy ra thường xuyên để phải làm những hoạt động này từ bên trong, trong linh hồn bí mật, nơi mà chỉ chúng ta có thể trông thấy. Nơi mà chỉ có Chúa là thành tín, từ ngữ tuyệt vời này của Tin Mừng đã nói ngay cả đối với chúng ta, thật sáng láng và mạnh mẽ đến nỗi thay đổi được đời sống của bạn.
– “Bây giờ”. Hai lần, thánh Mátthêu cho chúng ta thấy trong việc chào đón có sự sẵn sàng của các môn đệ, Chúa đi ngang qua, ánh mắt của Người, tiếng nói của Người dành cho các ông. Các ông không đặt ra các rào chắn, không nghi ngại, không sợ hãi, mà tin tưởng Người không do dự, đáp trả ngay lập tức, nói lời xin vâng với Tình Yêu ấy.
Trong một cường độ, thánh Mátthêu lướt qua trước mắt chúng ta tất cả những yếu tố được linh ứng từ khung cảnh, dọc theo bờ hồ: lưới, thuyền đánh cá, người cha… chúng lướt đi vào trong bối cảnh, được để sang một bên. Ở đó vẫn chỉ có Chúa đi trước và các ông đi theo sau Người, bốn người được gọi, những con người mới, các ông mang tên của chúng ta, câu chuyện mà Thiên Chúa đã viết cho chúng ta.
Một vài câu hỏi gợi ý
* Chân trời của câu chuyện Tin Mừng này, và sau đó ân sủng mà Thiên Chúa vẫn còn ban cho chúng ta là biển hồ, biển hồ trong sáng, có tên và địa lý của nó. Trước Lời Chúa, vào lúc này, tôi có thể đưa ra một khuôn mặt chính xác của chân trời đời sống của tôi không? Tôi có sự bình an nội tại để phơi trần trước mắt của Đức Giêsu, đời sống thật của tôi, biển hồ Galilêa của tôi, biển của tôi không? Tôi đã có lo sợ cho biển cả trong lòng tôi không, giống như một biển sâu đe dọa, tối tăm, thù nghịch không? Tôi có để cho Chúa đi ngang qua bờ biển của tôi không? Tôi có thể để cho mình được nên giống như các ông Anrê, Simon, Giacôbê và Gioan không?
* Và nếu tôi im lặng vào lúc này, nếu tôi lìa bỏ những bước chân của Chúa Giêsu thật sự rất gần với tôi để cho giải cát nghèo nàn của tôi in đậm dấu chân tình yêu và tình bạn của Người, sau đó tôi có đủ can đảm để cho mình được chạm vào ánh mắt đầy ánh sáng của Người không? Hay là tôi vẫn tiếp tục ẩn núp, chạy trốn, che giấu, rằng tôi không muốn nhìn thấy hoặc chấp nhận không?
Và một lần nữa, tôi có để cho Người nói chuyện với tôi, cho tôi biết, có lẽ đây là lần đầu tiên: “Hãy đi theo Thầy” không? Hay là tôi chỉ cần tiếp tục lắng nghe những âm thanh của biển cả, của sóng vỗ bờ rời rạc không?
* Bài Tin Mừng này nói với tôi rất mạnh mẽ về tình anh em đồng hành, tôi nói về phận làm con của tôi, phơi trần phần sâu thẳm nhất của con tim, đi vào nơi thân thiết của tình gia đình. Có lẽ đây là nơi mà đã cho tôi nhiều đau khổ hơn chăng, nơi mà tôi cảm thấy không được thông cảm, chấp nhận và yêu thương như chính bản thân tôi không? Vì Chúa đã đặt tay Người vào trong vết thương của tôi phải không? Anh em, cha mẹ, bạn bè… Chúa Giêsu là tất cả những điều này đối với tôi. Tôi có cảm thấy thực sự như thế không? Có chỗ nào cho Ngài trong nhà của tôi không? Và mối quan hệ của tôi với Ngài như thế nào? Như là một người anh em, hay là một người bạn, hay là một người con? Hay là bạn chỉ biết từ đàng xa, một cách hời hợt thôi?
* Dường như rất rõ ràng rằng đoạn Tin Mừng này Chúa đã làm những điều tuyệt vời trong đời sống của những người môn đệ. Chúa bảo các ông rằng: “tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá” Bạn sẽ phản ứng với sự khám phá này như thế nào đây? Tôi có sẽ thực sự để cho Người đụng chạm tới tôi không, một cách chân thành không? Tôi có đủ khả năng để nhìn thấy, yêu thương và phục vụ Chúa Giêsu trong họ không? Tôi có muốn để cho đời sống của tôi được thay đổi không? Với Người, tôi có muốn bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới, đi tìm các anh chị em là những người cần phải gặp gỡ, quen biết, để cảm thấy được yêu thương bởi tình yêu vô biên của Người không? Tôi có thể nào là một kẻ đi lưới người, như ông Anrê và anh của ông không?
* Chúng ta chỉ có một điều: quyết định, quyết định đi theo Chúa, để đi theo sau Chúa đã bị hoãn lại một lúc nữa… Tôi phải bỏ lại những gì ngày hôm nay để thực hiện được bước đi quan trọng này? Điều gì đang níu chân tôi lại, làm tôi chùn bước, không để cho tôi bước đi? Điều gì làm nặng trĩu lòng tôi, tâm hồn tôi? Có lẽ điều nảy sinh trong tôi là điều cần phải thú nhận, để mở cửa lòng mình ra. Lời gọi giờ đây được viết trong ánh mắt nhìn mà Người đã hướng về tôi, lời của Người, mạnh mẽ hơn cả âm thanh của sóng biển, tôi không thể nào giả vờ như không có gì xảy ra. Chúa ở trong quá khứ đã để lại một dấu ấn. Tôi không còn là tôi của ngày xưa… Tôi cất tiếng xin vâng, như ông Anrê đã làm. Amen.
Lời Nguyện Kết
Lời Chúa là đèn soi cho con bước,
Là ánh sáng chỉ đường con đi.
Con đã thề và con xin cam kết,
Và dạy con biết những quyết định của Ngài.
Lạy Chúa, con hết dạ kiếm tìm Ngài,
Xin chớ để con làm sai mệnh lệnh Chúa
Lời Chúa hứa, lòng con ấp ủ,
Để chẳng bao giờ bội nghĩa bất trung.
Lạy CHÚA, con dâng lời ca tụng,
Thánh chỉ Ngài, xin dạy cho con.
Môi con hằng nhẩm đi nhắc lại,
Các quyết định miệng Ngài phán ra.
Tuân theo thánh ý Ngài, con vui sướng
Hơn là được tiền rừng bạc bể.
Con sẽ gẫm suy huấn lệnh Chúa truyền,
Đưa mắt nhìn theo đường lối Chúa.
Con vui thú với thánh chỉ Ngài
Chẳng quên lời Ngài phán.
(Trích TV 119)