Thứ Ba Tuần III Mùa Chay
1. Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa
Chúa muốn chúng con sống đức tin của chúng con
Không phải như là một bộ lề luật quy tắc và các thói quen
Mà như là một mối quan hệ giữa người và người
Với Chúa và với tha nhân.
Lạy Chúa, xin hãy giữ cho tâm hồn chúng con luôn hướng về Chúa,
Để chúng con có thể sống với những gì chúng con tin
Và để cho chúng con có thể bày tỏ tình yêu của mình dành cho Chúa
Trong các việc phục vụ cho những người chung quanh chúng con,
Như Đức Giêsu, Con Chúa, đã làm,
Người là đấng hằng sống với Chúa và Chúa Thánh Thần đến muôn thuở muôn đời.
2. Phúc Âm – Mátthêu 18:28-35
Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?” Chúa Giêsu đáp: “Ta không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.”
“Về vấn đề này, thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. Trước hết, người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ mà van lơn rằng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và tôi sẽ trả cho ngài tất cả’. Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha nợ cho y.
Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng: ‘Hãy trả nợ cho ta’. Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lơn răng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh’. Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục, cho đến khi trả nợ xong. Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu chuyện. Bấy giờ chủ đòi y đến và bảo rằng: ‘Tên đầy tớ ác độc kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?’ Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ. Vậy Cha Ta trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.
3. Suy Niệm
– Bài Tin Mừng hôm nay nói với chúng ta về sự cần thiết cho việc tha thứ. Thật không phải là dễ dàng để mà tha thứ, bởi vì có những nỗi sầu khổ và đớn đau vẫn tiếp tục đốt cháy tim can. Có người nói rằng: “Tôi tha thứ, nhưng tôi không quên được!” Những ác ý, căng thẳng, ý kiến dị biệt, xúc phạm, chuyện bực mình, khiêu khích, tất cả những điều này làm cho sự tha thứ và hòa giải trở thành khó khăn. Chúng ta hãy cố gắng suy niệm về những lời của Chúa Giêsu nói về việc hòa giải (Mt 18:21-22) và lời Chúa nói với chúng ta về dụ ngôn của việc tha thứ không có giới hạn (Mt 18:23-35).
– Mt 18:21-22: Tha thứ bảy mươi lần bảy! Chúa Giêsu đã nói về sự quan trọng của việc tha thứ và nhu cầu của việc biết cách chấp nhận các anh chị em để giúp họ hòa mình với cộng đoàn (Mt 18:15-20). Trước những lời này của Chúa Giêsu, ông Phêrô hỏi Chúa rằng: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?” Con số bảy chỉ ra sự trọn vẹn. Trong trường hợp này, nó đồng nghĩa với mãi mãi. Chúa Giêsu đã đi xa hơn lời đề nghị của ông Phêrô. Người loại trừ mọi khả năng giới hạn việc tha thứ: “Ta không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy!” Đó có nghĩa là, bảy mươi lần mãi mãi! Bởi vì không có tỉ lệ nào so sánh giữa sự tha thứ mà chúng ta nhận được từ Thiên Chúa với sự tha thứ mà chúng ta nên trao cho người anh em, như bài dụ ngôn của sự tha thứ không có giới hạn đã dạy chúng ta.
– Câu nói bảy mươi bảy lần là một viện chứng rõ ràng về những lời của Laméc đã nói: “Vì một vết thương, ta đã giết một người, vì một chút sây sát, ta đã giết một đứa trẻ. Cain sẽ được báo thù gấp bảy, nhưng Laméc thì gấp bảy mươi bảy!” (St 4:23-24). Chúa Giêsu muốn đảo ngược vòng xoáy bạo lực đã tiến vào thế gian vì sự bất tuân của ông Adong và bà Evà, bởi vì việc Cain sát hại Abel và vì lòng báo thù của Laméc. Khi mà bạo lực vô độ xâm nhập vào đời sống, thì mọi việc sẽ đi sai hướng và sự sống tự hủy chính mình. Trận Đại Hồng Thủy đã tràn đến và tháp Babel đã xuất hiện cho quyền thống trị phổ quát (St 2:1-11:32).
– Mt 18:23-35: Dụ ngôn về việc tha thứ không giới hạn. Món nợ mười ngàn nén bạc thì xấp xỉ khoảng 164 tấn vàng. Món nợ một trăm đồng bạc thì có giá trị khoảng 30 gram vàng. Không có sự so sánh giữa hai món nợ này! Ngay cả nếu như con nợ cùng với vợ con người ấy đi làm cả đời cũng không thể nào có được 164 tấn vàng. Trước tình yêu cho đi cách nhưng không của Thiên Chúa về món nợ 164 tấn vàng của chúng ta, thì nhiều hơn phần chúng ta tha không món nợ 30 gram vàng, bảy mươi lần mãi mãi! Giới hạn duy nhất cho sự tha thứ nhưng không của Thiên Chúa là việc chúng ta không thể tha thứ cho anh em mình! (Mt 18:34; 6:15).
– Cộng đoàn, không gian chọn lựa cho sự đoàn kết và tình huynh đệ: xã hội vào thời đế quốc La Mã thì cứng ngắc và lãnh đạm, không có chỗ cho những kẻ bé mọn. Họ đã đi tìm nơi chốn cho tình người nhưng đã không tìm thấy. Hội Đường Do Thái cũng đã được cầu xin và đã không cho họ một chỗ nào. Và trong các cộng đoàn Kitô hữu, sự chặt chẽ của một số người trong việc tuân giữ Lề Luật đã khiến cho cuộc sống chung trở nên khó khăn bởi vì họ vẫn giữ những quy luật của Hội Đường. Thêm vào đó, vào cuối thế kỷ thứ nhất, trong các cộng đoàn Kitô hữu đã bắt đầu xuất hiện những chia rẽ tương tự như đã xảy ra trong xã hội giữa kẻ giàu người nghèo (Gc 2:1-9). Thay vì làm cộng đoàn là nơi của sự chấp nhận, họ đã biến cộng đoàn thành chỗ của chỉ trích và xung đột. Thánh sử Mátthêu muốn soi sáng cho các cộng đoàn, trong một cách mà cộng đoàn là nơi chọn lựa cho sự đoàn kết và tình huynh đệ. Họ phải là Tin Mừng cho người nghèo.
4. Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Tại sao tha thứ lại khó khăn đến như vậy?
– Trong cộng đoàn chúng ta, có chỗ cho việc hòa giải không? Bằng cách nào?
5. Lời nguyện kết
Lạy CHÚA, đường nẻo Ngài, xin dạy cho con biết,
Lối đi của Ngài, xin chỉ bảo con.
Xin dẫn con đi theo đường chân lý của Ngài
Và bảo ban dạy dỗ,
Vì chính Ngài là Thiên Chúa cứu độ con.
Sớm hôm con những cậy trông Ngài, bởi vì Ngài nhân ái.
(Tv 25:4-5)